Dáng vẻ đứng ngồi không yên của Nhan Tử Mịch bị bố nhìn thấy.
Lúc bố rót nước ngọt cho Nhan Tử Mịch thì hỏi cậu:
"Chuyện buổi tối có quan trọng không?"
Nhan Tử Mịch nghĩ:
"Đã đồng ý với người ta rồi."
Bố cười:
"Là bố không đúng, bây giờ về còn kịp không?"
Nhan Tử Mịch lắc đầu: Không phải Cậu gật đầu: Kịp.
Người bạn bên cạnh bố có lẽ cũng nhìn ra Nhan Tử Mịch tâm hồn trên mây, ông cười, nói với bố:
"Trẻ nhỏ không ngồi yên được, để cháu nó bận việc của mình đi, ngồi cũng nhóm người già chúng ta có gì thú vị đâu."
Đúng vậy Đối điện có người phụ họa theo:
"Ngồi cũng chán, chúng ta nói cái gì cháu nó nghe cũng không hiểu."
Bố thấp giọng cười: Được rồi Ông quay đầu nói với Nhan Tử Mịch:
"Bố bảo ông Trương đưa con về trước."
Nhan Tử Mịch: Vâng.
Vừa ra khỏi phòng bao, Nhan Tử Mịch liền hỏi Bùi Hoán uống bao nhiêu, Bùi Hoán không trả lời cậu, cậu lại hỏi mọi người trong nhóm Bùi Hoán uống bao nhiêu, không ai trả lời.
Xuống dưới tầng cũng không ai trả lời, lên xe cũng vậy.
Cậu gửi định vị cho chú Trương, cũng bảo chú Trương nhanh một chút.
Vài phút sau, Triệu Địch trong nhóm cuối cùng cũng trả lời cậu.
Triệu Địch: [Uống khá nhiều]
Triệu Địch: [Thằng nhóc này tối nay không biết bị cái gì k1ch thích, cứ có rượu là uống]
Triệu Địch: [Lúc nào thì cậu tới thế Tử Mịch, chúng tôi sắp giải tán rồi]
Nhan Tử Mịch: [Trên đường rồi]
Triệu Địch: [Ồ ồ ồ ồ, thế chúng tôi đợi cậu một lúc vậy]
Triệu Địch: [Muốn ăn cái gì, gọi thêm vài món cho cậu]
Triệu Địch: [Hình ảnh bàn ăn]
Triệu Địch: [Không cần khách khí với anh!]
Nhan Tử Mịch không ấn mở: [Không cần, em ăn rồi, không đói]
Triệu Địch: [Được, thế cậu mau tới đi]
Chú Trương đã nhập địa chỉ vào chỉ dẫn, Nhan Tử Mịch liếc nhìn, lúc này còn 20 phút nữa mới tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!