Chương 4: Mày Là Gì Của Người Ta

Bùi Hoán ngồi cạnh Nhan Tử Mịch một lát, hàng trước thường thường có người xoay đầu lại nhìn.

Nhưng hai người này hình như không nhìn thấy, tự mình nói chuyện với nhau.

Hết cảm cúm chưa? Bùi Hoán hỏi Nhan Tử Mịch, thuận tiện trả bình nước cho cậu.

Anh cầm lấy đi Nhan Tử Mịch đẩy trở về

"Em cảm cúm đã mấy ngày rồi."

Bùi Hoán hơi ngửa cằm, dường như đang nghĩ.

Nhan Tử Mịch giúp anh: 3 ngày rồi.

Nhan Tử Mịch lại nói:

"Em không uống nước lạnh."

Bùi Hoán cúi đầu nhìn nước trong tay mình, dường như đang xác định quả thật không phải nước lạnh.

Sau đó anh lại vặn mở nắp, uống nốt chỗ nước còn lại.

Uống xong, Bùi Hoán nói:

"Uống của cậu hai bình nước rồi."

Bình thường loại tình huống này, câu trả lời chuẩn mực xã giao nên là

"Không có gì, hai bình nước mà thôi", hoặc là Uống đi, chuyện nhỏ.

Nhưng Nhan Tử Mịch lại nói:

"Đúng vậy, làm sao đây?"

Cậu nói xong xoay đầu nhìn Bùi Hoán, mím môi, dường như thật sự muốn một cách nói.

Bùi Hoán dường như sửng sốt một chút.

Không quá lâu sau, bên dưới có người gọi anh.

Bùi Hoán.

Nên lên sân rồi.

Bùi Hoán đứng dậy: Tôi đi chơi bóng.

Thuận tiện cũng xách áo gấp gọn trên chân Nhan Tử Mịch lên.

Cái kiểu xách áo này là kiểu vừa kéo, áo liền bung ra, sau đó anh vung áo một cái, treo trên vai.

Nhan Tử Mịch cho rằng anh sắp đi, nhưng giây tiếp theo, anh lại xoay đầu lại.

Nhan Tử Mịch vừa lúc ngẩng đầu, Bùi Hoán lập tức bắt được ánh mắt Nhan Tử Mịch.

Bùi Hoán hỏi:

"Chút nữa rảnh không?"Hơn nửa tiếng sau, Nhan Tử Mịch ngồi trên ghế trong kí túc xá Bùi Hoán.

Bùi Hoán chơi bóng xong cần tắm rửa, Nhan Tử Mịch bèn theo anh trở về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!