Ngày đêm giao thoa, đèn đường khuôn viên trường như thể đã được hẹn trước ở một khoảng thời gian nào đó đột nhiên sáng hết lên.
Nhan Tử Mịch lúng túng ngẩng đầu nhìn ngọn đèn gần mình nhất, nhìn vài giây lại lúng túng thu hồi tầm mắt lại.
Cậu còn chưa rời khuôn viên trường.
Câu hơi bối rối.
Đi được gần hai phút vẫn chưa có xe trường đi qua, Nhan Tử Mịch nhìn con đường trải dài phía trước, cảm giác cô đơn nảy sinh trong lòng thậm chí còn nặng nề hơn cái lúc bắt buộc không để ý tới Bùi Hoán.
Cậu thở dài một tiếng, lôi điện thoại từ trong túi ra, ấn mở wechat Bùi Hoán, do dự liệu có muốn gọi điện thoại cho Bùi Hoán không.
Không nghĩ rằng cậu bên này còn chưa nghĩ xong, điện thoại đột nhiên reo lên.
Là Bùi Hoán gọi tới.
Nhan Tử Mịch vội vàng đeo tai nghe lên, ấn nghe.
"Chắc là chưa tới nhà trọ hả?"
Tậm trạng Nhan Tử Mịch bỗng tốt lên vì câu hỏi đơn giản này.
Nhan Tử Mịch:
"Chưa, sao mà nhanh thế được."
Bùi Hoán:
"Thế thì tôi gọi tới vẫn coi là đúng giờ."
Nhan Tử Mịch cười trộm: Dạ.
Bùi Hoán vẫn gọi điện thoại tới và cùng Nhan Tử Mịch đi về, nhưng Nhan Tử Mịch quả thật có chuyện tìm Bùi Hoán, vì vậy tiếp đó cậu lôi chuyện mấy tấm ảnh của Lâm Xương ra nói.
Chính là tối hôm đó Lâm Kiệt kéo cậu đi gay bar chơi, cậu quả thật có chụp tấm ảnh với một vài người lạ, chỉ là không chụp nhiều, không biết làm sao mà Lâm Xương lại nhìn thấy.
"Còn nữa, em không đưa wechat cho nhiều người, chỉ cho hai người, một người là Dư Phong lần trước anh nhìn thấy, em đã xóa anh ta rồi."
Lúc Nhan Tử Mịch nói những lời này, Bùi Hoán không chen lời, nghe rất nghiêm túc.
Đợi Nhan Tử Mịch nói xong, câu Bùi Hoán hỏi là:
"Một người nữa thì sao?"
Nhan Tử Mịch:
"Một người nữa xóa từ lâu rồi, quên mất là ai rồi."
Bùi Hoán cười:
"Thế sao cậu lại cho?"
Nhan Tử Mịch không biết giải thích sao, chỉ đành nói qua loa một câu: Đi chơi mà......
Nhan Tử Mịch lại nói:
"Em chỉ đi một lần, vì tò mò nên đi."
Bùi Hoán lại cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!