Nhan Tử Mịch sờ mèo tới tận giờ ăn cơm mới chịu rời đi cùng với Bùi Hoán.
Mèo cũng rất thân thiết với Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch phải đi, bé lộc cộc đưa bọn họ tới cửa, cách khung cửa nhìn họ.
Nhan Tử Mịch đi một bước quay đầu ba lần, trong miệng còn lẩm bẩm nói:
"Anh xem, bé luyến tiếc em."
Bùi Hoán:
"Nếu như thích về sau có thể tới."
Nhan Tử Mịch hỏi Bùi Hoán: Anh tới cùng em à?
Bùi Hoán cười: Chứ không?
Nhan Tử Mịch: Vậy được rồi.
Ăn xong hai người liền đi dạo, buổi tối không có việc gì thì hẹn cùng nhau chơi game.
Chỉ là chơi một lúc, Nhan Tử Mịch cảm thấy hơi bất ổn.
Mắt cậu ngứa quá.
Càng dụi càng ngứa, rất khó chịu, nhìn vào gương còn hơi đỏ.
Lại chơi được một lúc, Bùi Hoán đột nhiên hỏi cậu: Cậu sao thế?
Nhan Tử Mịch vừa dụi mắt một cái: Hả?
Bùi Hoán:
"Sao mà cứ đứng mãi không động đậy, có việc gì à?"
Không có Nhan Tử Mịch dùng sức chớp một cái, nói với Bùi Hoán: Mắt hơi ngứa.
Bùi Hoán: Ngứa mắt? Tại sao?
Nhan Tử Mịch lại dụi một cái: Không biết.
Bùi Hoán:
"Nghiêm trọng không? Cần đi khám không?"
Nhan Tử Mịch:
"Không cần, không nghiêm trọng tới vậy."
Quả thật không nghiêm trọng, nó chỉ thi thoảng ngứa một cái mà thôi.
Nhan Tử Mịch cho rằng có thể là có gì đó rơi vào trong mắt, một lúc nữa là hết lại không nghĩ rằng thế mà lại ngứa cả buổi tối.
Tới giờ đi ngủ mới xong game, Bùi Hoán hỏi cậu: [Mắt còn ngứa không?]
Được Bùi Hoán hỏi như vậy, Nhan Tử Mịch lại dụi mắt cái nữa: [Hơi]
Cậu lại nói: [Vẫn ổn]
fire: [Sao mà vẫn hơi, buổi tối gặp phải cái gì?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!