Triệu Địch thật sự không thể không cười Bùi Hoán.
Cậu ta định đứng lên để làm cái gì nhể?
Không quan trọng.
Nhìn thấy những thứ này của Bùi Hoán, cậu vô cùng hứng thú kéo ghế ngồi xuống cạnh Bùi Hoán.
Bùi Hoán không che giấu, xoay đầu liếc nhìn Triệu Địch nhưng rồi thu hồi ánh mắt rất nhanh, điên cuồng bấm bút cạch cạch cạch trên tay.
Triệu Địch cười:
"Cạch cạch cạch, mày không thấy phiền à?"
Bùi Hoán liếc nhìn bút trên tay, tùy tiện ném sang một bên.
Giận dỗi? Triệu Địch hỏi.
Bùi Hoán trước tiên là hỏi: Ai? sau đó hỏi: Cậu ấy?
Rồi lại hỏi: Tại sao?
Triệu Địch:
"Nên là tao hỏi mày chứ."
Bùi Hoán: Tao không biết.
Triệu Địch chỉ máy tính:
"Mày định cứ mỗi phân tích ra thế thôi?"
Bùi Hoán có lẽ tự mình cảm thấy buồn cười, anh gập máy tính xuống, lắc đầu:
"Không, viết chơi thôi."
Triệu Địch hỏi:
"Bắt đầu từ thứ bảy hôm đó?"
Bùi Hoán: Ừ.
Triệu Địch hỏi:
"Ngày hôm đó xảy ra chuyện gì?"
Trông có vẻ Bùi Hoán đã lướt qua một lần, trả lời rất nhanh:
"Chèo thuyền, đánh bài, ăn cơm, bắn cung, bóng chuyền, ăn vặt, chỉ vậy."
Triệu Địch lắc đầu:
"Không phải, tao muốn hỏi là không có chuyện gì xảy ra sau đó, cậu ấy tự nhiên kì lạ hả?"
Bùi Hoán nghĩ ngợi:
"Lúc chơi bóng chuyền......." Nhưng hình như lại không đúng, Bùi Hoán lắc đầu: Không biết.
Anh chỉ biết mình có loại cảm giác bất lực có làm gì cũng không đả động được tới Nhan Tử Mịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!