Theo lí mà nói, tiết trời mùa đông này có rất ít người sẽ lựa chọn ra biển chơi, nhiệt độ ngày đêm khác biệt lớn, gió cũng rất to.
"Vậy thì tại sao lớp chúng tôi muốn đi biển chứ?"
Bí thư chi đoàn cầm lấy micro khuấy động không khí trong xe bus.
"Đương nhiên là bởi vì không ai đi nữa, ông chủ muốn kpi, vì vậy vô cùng rẻ!"
Một nhóm người bật cười.
"Không phải tiết kiệm tiền cho mọi người à" Bí thư chi đoàn lại nói:
"Có điều hôm nay khá nắng, cũng không phải vô cùng lạnh" Cô cười một cái:
"Hơn nữa tôi phát hiện gia quyến lần này nhiều hơn so với lần trước, đều là trai xinh gái đẹp, lớp chúng ta độc thân mà" Cô nhướn mày hai cái:
"Không cần tôi nói nhiều nhỉ!"
Triệu Địch đang chơi điện thoại bỗng nhiên cười một cái, quay đầu nhỏ giọng nhắc Nhan Tử Mịch:
"San San là người ngồi cùng với bí thư chi đoàn."
Bọn họ là hàng cuối, phóng tầm mắt chỉ có thể nhìn được đầu của mỗi người, hơn nữa Nhan Tử Mịch thật sự không hứng thú.
Vì vậy cậu nói: Ồ.
Biển không xa, đi xe bus khoảng một tiếng là tới.
Như bí thư chi đoàn nói, thời tiết hôm nay thật sự không tồi, hơn mười giờ mặt trời ấm áp.
Hôm nay Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán đều mặc áo hoodie, Nhan Tử Mịch là xanh lá nhạt và trắng, Bùi Hoán là xanh lam nhạt có hình đám mây, là Nhan Tử Mịch cố ý hỏi.
Sau khi xuống xe, mặt trời lặn nghiêng một phía, hình bóng kéo dài, cả con đường cái đều là hơi thở thanh xuân.
Mùi tanh của biển Đi về phía trước vài bước, Nhan Tử Mịch hỏi Bùi Hoán:
"Anh ngửi thấy không?"
Bùi Hoán: Ngửi thấy.
Tâm trạng Nhan Tử Mịch không tệ:
"Lâu rồi không ra ngoài chơi" Cậu hạ thấp giọng:
"Hơn nữa Lâm Xương không đi."
Bùi Hoán cười:
"Tôi hỏi rồi, biết cậu ta không đi mới gọi cậu."
Nhan Tử Mịch càng vui vẻ: Thật à.
Bùi Hoán:
"Biết cậu không thích cậu ta."
Nhan Tử Mịch được voi đòi tiên:
"Vậy anh cũng không được thích anh ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!