Rạng sáng 12 rưỡi, nhóm chat kí túc xá Bùi Hoán nhận được tin nhắn như thế này.
fire: Tối không về
Lúc này trong phòng đã tắt điện, điện thoại trên ba cái giường ngủ đều sáng đèn.
Ba phút trước, Triệu Địch vẫn còn lẩm bẩm Bùi Hoán ra ngoài làm gì, sao còn chưa trở lại.
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, ba người trăm miệng một lời phát ra Ố!
Triệu Địch: Đi đâu không về?
Vì vậy nhóm kí túc xá náo nhiệt lên.
Một chú chó Địch đẹp trai: [??? Đi đâu!]
Nam đẹp trai: [Báo cáo sự thật!]
Đông đẹp trai: [Chị nào!]
fire: [Ở chỗ Nhan Tử Mịch]
Nhóm kí túc xá: Chậc.
Tiểu Đông:
"Sao lại là Nhan Tử Mịch vậy."
Một chú chó Địch đẹp trai vẫn hỏi trong nhóm: [Mày đêm hôm lại tới chỗ người ta làm gì?]
Nam đẹp trai cũng hỏi: [Mày ngày mai không phải cần dậy sớm tìm thầy Triệu à?]
fire: [Ở chỗ cậu ấy thì không thể dậy sớm?]
Nghĩ thì hình như cũng đúng.
Chủ đề cũng thật sự có thể dừng ở đây rồi, mọi người người về chỗ, người chơi điện thoại.
Nhưng Triệu Địch không cam tâm.
Từ khi Bùi Hoán quen biết Nhan Tử Mịch, cả người Bùi Hoán đều quái lạ.
Cậu ta lại không dám nói nhiều cái gì.
Chỉ là đồ ăn được nhét vào mồm rồi, cậu ta lại không hỏi thì, thật sự, quá có lỗi với bản thân.
Vì vậy Triệu Địch hỏi: [Mày 10 giờ hơn còn ra ngoài là đi tìm cậu ấy?]
fire: [Không phải]
Bùi Hoán nói không phải, hai bạn cùng phòng lại cao hứng.
Đông đẹp trai: [Lẽ nào là tìm người khác, lười về nên tới chỗ đàn em?]
Nam đẹp trai: [Chị nào!]
fire: [! ! ]
fire: [Trong đầu bọn mày ngoài gái còn gì nữa?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!