Chương 25: Meo Một Cái

Hai người đều biết cái việc học đánh bóng rổ này nhất thời không học ra được cái dạng gì, chỉ là một người nguyện đánh và một người nguyện chơi cùng mà thôi.

Nhan Tử Mịch thật ra không có thiên phú vận động gì, dù sao thì mục đích của cậu cũng đạt được rồi, không còn đòi hỏi gì về bóng rổ nữa.

Sau đó bạn bè của Bùi Hoán cũng đánh chán chê rồi, cậu lại chơi với Bùi Hoán một chút, một buổi chiều cứ như vậy mà qua đi.

Lúc rời đi, Nhan Tử Mịch hô một tiếng: Đàn anh Bùi Hoán.

Bùi Hoán đang chuẩn bị dốc nốt ngụm nước cuối vào miệng nghe thấy câu này ngừng lại, nước cũng không uống nữa.

Anh ở đó không nghe ra được giọng điệu bỗng nhiên kì lạ của Nhan Tử Mịch: Sao thế?

Nhan Tử Mịch liếc nhìn ghế khán giả, giọng điệu vẫn như cũ:

"Lúc đàn anh chơi bóng có phải đều có con gái tới xem không?"

Bùi Hoán lúc này mới uống nốt chỗ nước còn lại, tay ném một phát, bình rỗng cạch một tiếng ném vào thùng rác cách đó không xa.

"Có phải tôi chơi hay không đều sẽ có con gái tới xem."

Nhan Tử Mịch lại hỏi:

"Thế đàn anh có biết có những cô gái lén lút chụp trộm anh không?"

Bùi Hoán ôm vai Nhan Tử Mịch kéo qua, véo mặt một cách lưu loát:

"Đàn anh đàn anh, âm dương quái khí gì vậy?"

Nhan Tử Mịch cười, lắc đầu một cái trốn thoát khỏi tay Bùi Hoán:

"Anh không phải đàn anh à? Sao lại âm dương quái khí chứ."

Bùi Hoán buột miệng nói ra: Tôi không phải.

Nhan Tử Mịch:

"Anh không phải thì là ai."

Bùi Hoán nhìn đằng trước:

"Cậu không phải có đàn anh à."

Nhan Tử Mịch đi vài bước rồi mới nhận ra người Bùi Hoán nói là đàn anh bạn cùng phòng trước.

Bùi Hoán đã đi trước cậu vài bước, Nhan Tử Mịch nhìn bóng dáng Bùi Hoán nhất thời có chút hoảng loạn, có điều rất nhanh sau đó cậu lại cảm thấy không thể nào.

Hôm nay kết thúc sớm, lúc ra ngoài trời còn chưa tối.

Có điều gió đêm đã thổi tới trước, Bùi Hoán đứng đằng trước bởi vậy mà khoác áo khoác trên cánh tay mà Nhan Tử Mịch cho lên.

Nhan Tử Mịch đi thêm hai bước đi tới bên cạnh Bùi Hoán, thấy Bùi Hoán mặc tay áo vào, nhò giọng hỏi:

"Anh ngày mai còn mặc không?"

Bùi Hoán chỉnh lí cổ áo, trả lại câu hỏi cho Nhan Tử Mịch:

"Cậu hi vọng tôi mặc không?"

Nhan Tử Mịch tần số nhảy rất nhanh, đầu cũng gật ba cái với biên độ rất nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!