Nhan Tử Mịch lúc sau mới dần dần nhớ ra Dư Phong này là ai, làm sao quen biết.
Chỉ là không thể nói, tới cả giới tính anh ta là nam cũng không thể nói.
Năm ngoái sau khi thi đại học kết thúc, Nhan Tử Mịch một phút hứng khởi đồng ý lời mời đi gay bar của Lâm Kiệt, người đàn ông này cũng là quen từ lúc đó.
Cụ thể là tình huống như thế nào cậu cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là người đàn ông trông có vẻ lớn hơn cậu bảy, tám tuổi.
Ngày hôm đó Nhan Tử Mịch bỗng nhiên đi, nhưng hứng thú không cao, cũng chả nói chuyện gì, tất cả xã giao đều là Lâm Kiệt làm, wechat cũng là Lâm Kiệt bla bla đưa cho.
Lâm Kiệt còn khuyên cậu, tới thì cũng tới rồi, thả lỏng chút.
Sau đó người đàn ông kia tiếp tục tìm cậu nói chuyện mấy ngày lận, đại khái là thấy Nhan Tử Mịch không trả lời nên thôi.
Nghĩ cái gì?
Ngòi bút của Bùi Hoán chấm lên tập đề, đánh gãy mạch suy nghĩ của Nhan Tử Mịch.
Hả? Nhan Tử Mịch sững sờ một chút, lắc đầu: Không có gì.
Vừa nãy cậu đã trực tiếp xoá kết bạn với Dư Phong ngay trước mặt Bùi Hoán, có điều cậu vẫn không dám nhìn Bùi Hoán, nằm bò lên bàn: Tới câu này rồi ha.
Không biết Bùi Hoán liệu có bởi vì cậu học tập phân tâm mà tức giận không.
Bút của Bùi Hoán lại gõ hai cái lên bàn, Nhan Tử Mịch lập tức nghiêm túc ngồi thẳng, miệng cũng không khỏi bởi vì nghiêm túc mà mím chặt lại.
Bùi Hoán cười.
Nhan Tử Mịch. Bùi Hoán gọi cậu.
Nhan Tử Mịch nói:
"Đang nghe, california st onth."
Bùi Hoán vừa nãy có chút phiền, nhưng thấy bộ dạng này của Nhan Tử Mịch lập tức không phiền được nổi nữa.
Cũng không biết bản thân rốt cuộc phiền vì cái gì.
Dù sao thì cũng không phải phiền Nhan Tử Mịch.
Phần nghe Bùi Hoán nắm rất chắc, cũng mách cho Nhan Tử Mịch một vài đường làm bài nghe, nguyên một buổi sáng, trừ đoạn nhạc đêm hơi làm phiền kia, thời gian khác vẫn rất bình thường, hiệu suất rất cao.
Cao tới mức Nhan Tử Mịch có loại cảm giác ngày mai cậu có thể đi thi luôn.
Còn có một đoạn nhạc đệm nhỏ, Nhan Tử Mịch giúp Triệu Địch cướp thứ mà cậu ta muốn, vì vậy buổi trưa Triệu Địch đại phát từ bi mời mọi người ăn cơm.
Buổi chiều Bùi Hoán hẹn đánh bóng, vì vậy chuyện lần sau luyện nghe chỉ có thể để lần sau nói.
Bùi Hoán cũng hỏi Nhan Tử Mịch:
"Đi không? Buổi chiều ít người, tôi dạy cậu."
Nhan Tử Mịch đương nhiên: Được ạ.
Bùi Hoán lại nói:
"Cần tôi mua cho cậu bao tay không?"
Nhan Tử Mịch nghĩ rồi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!