Nhan Tử Mịch cảm thấy bản thân thật sự vô dụng, không có dũng khí cũng biểu hiện thái quá.
Chỉ vỏn vẹn có một chuyện tới thư viện học cùng Bùi Hoán thế mà khiến cậu mất ngủ.
Quá trình mất ngủ tới 3 giờ này, Nhan Tử Mịch làm được rất nhiều chuyện vô nghĩa.
Chẳng hạn như nén toàn bộ ảnh có liên quan tới Bùi Hoán trong album ảnh vào một tệp.
Chẳng hạn như lội lại nhật kí trò chuyện tới Bùi Hoán từ đầu tới cuối.
Lại giả như nghe lại toàn bộ voice chat mà Bùi Hoán gửi cậu, lưu trữ toàn bộ.
Lại chẳng hạn như xuất MP3 một câu duy nhất Bùi Hoán gọi tên cậu
"Nhan Tử Mịch, ngủ chưa?".
Hôm đó cũng là một buổi tối làm đề bình thường, Bùi Hoán đầu bên kia có việc không kịp thời trả lời Nhan Tử Mịch, đợi tới lúc rảnh đã sắp 12 giờ.
Cái voice chat đó được gửi vào lúc 23h48, đầu bên kia của Bùi Hoán rất yên tĩnh, giọng điệu cũng là kiểu trầm thấp sợ làm ồn người khác, dường như dán vào ống nghe.
Lúc vừa nhận được Nhan Tử Mịch cảm xúc chưa sâu, chỉ nghĩ là thầy Bùi cuối cùng cũng rảnh.
Đợi lúc giải quyết câu hỏi trên đề thi, Nhan Tử Mịch lại lần nữa nghe voice chat, bị quắn quéo không chịu được.
Nhan Tử Mịch, ngủ chưa?
Nhan Tử Mịch, ngủ chưa
Nhan Tử Mịch không ngủ được rồi.
Nhan Tử Mịch si ngốc rồi.
Hôm sau Nhan Tử Mịch đúng giờ dậy, còn đến trước cửa thư viện sớm hơn 10 phút.
Nhưng không ngờ rằng Bùi Hoán mồm nói cùng nhau tới thư viện học là cái tình huống gì đây.
Cậu nhìn thấy một nhóm kí túc xá của Bùi Hoán đi tới từ đằng xa, cái thứ mong đợi trong lòng biến thành thôi được.
Mất công mất ngủ.
Có điều đáng để vui mừng là Bùi Hoán mặc áo khoác gió Nhan Tử Mịch cho.
Cũng coi như là bù đắp sự mất mát đi.
Nhóm người này tới, bầu không khí náo nhiệt lên, Tiểu Đông và Vu Nam thể hiện kỹ năng quay sách xem ai quay lâu hơn, Triệu Địch vẫn như cũ là Triệu Địch nói lắm, từ kia tới đây cũng không thấy cậu ta dừng miệng, cười haha.
Không ai cảm thấy khác lạ với Nhan Tử Mịch đứng ở cửa, gặp mặt cười một cái rồi cùng bước vào.
Đợi bao lâu rồi? Đợi tới lúc Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch thụt lùi rõ ràng phía sau mọi người, Bùi Hoán hỏi.
Nhan Tử Mịch:
"Không bao lâu, một tiếng mà thôi."
Bùi Hoán bị Nhan Tử Mịch nghiêm trang nói giỡn, anh xoay đầu nói:
"Hôm nay vốn là một mình tôi tới, bọn nó biết tôi muốn tới thư viện, nói sắp thi cũng đòi tới."
Bùi Hoán nói xong, Nhan Tử Mịch ngơ ngác một lúc, trả lời một cái: Ồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!