Chương 19: Tối Hôm Đó Không Ngủ Được Gọi Tôi Cái Gì

Là Nhan Tử Mịch thu hồi tầm mắt lại trước, còn dịch ngồi dịch về phía bên kia của mình.

Cậu lại lần nữa đặt bút lên giấy, hỏi Bùi Hoán:

"Anh có đang nghe em nói không?"

Bùi Hoán cũng thu hồi tầm mắt đặt lên giấy vẽ: Có chút phức tạp Anh cảm thấy có chút hơi quá: Tôi không vẽ được.

Nhan Tử Mịch mím môi, cầm cục tẩy lên:

"Vậy chỗ này vẫn là vẽ đơn giản chút đi."

Trên miệng qua loa hời hợt, thực chất suy nghĩ Nhan Tử Mịch bắt đầu bay.

Nói không khoa trương, vừa nãy môi Bùi Hoán cách mũi cậu không tới 10cm, chỉ cần cậu ngẩng đầu thì có thể dễ dàng hôn lên.

Mập mờ tối nay bị cậu kéo dài ra có chút chậm, cậu thật sự sợ bản thân kích động làm chuyện sai.

Lúc này Nhan Tử Mịch tay tuy rằng tiếp tục vẽ, nhưng tim đã đập loạn lên.

Tai đỏ bừng, chắc chắn mặt cũng đỏ.

May mà cậu ngồi gần tranh, còn có tóc ngăn cản, Bùi Hoán nghiêm túc xem tranh của cậu như thế, có lẽ không nhìn ra được gì.

Bút chì vẽ phác nền không quá bao lâu, Nhan Tử Mịch múa bút hai ba cái rồi kết thúc.

Đúng lúc cậu vừa bóp thuốc màu không cẩn thận dây ra tay, dứt khoát trực tiếp đưa bút cho Bùi Hoán.

Em đi rửa tay. Nhan Tử Mịch lùi về sau một chút, đứng dậy:

"Anh có thể chỉnh màu sắc."

Bùi Hoán cười:

"Cậu cảm thấy tôi sẽ?"

Nhan Tử Mịch bất đắc dĩ:

"Anh phải tự mình vẽ."

Bùi Hoán:

"Tôi không biết, thầy Nhan."

Nhan Tử Mịch:

"Không biết anh còn dám mua cái lớn nhất."

Bùi Hoán ngẩng đầu nhìn Nhan Tử Mịch:

"Cậu đang phê bình tôi à?"

Nhan Tử Mịch cắn răng nói: Phải.

Bùi Hoán cười: Tôi sai rồi.

Nhan Tử Mịch mím môi cười một cái:

"Sai rồi thì đợi em quay về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!