Nhan Tử Mịch tắm xong ra thì Bùi Hoán đã nằm trên giường rồi.
Nhưng không phải chỗ bên trong anh chọn, anh dựa vào đầu giường bên ngoài, điện thoại cắm sạc đang chơi game.
Thấy Nhan Tử Mịch ra, anh chỉ ngẩng đầu nói câu: Tắm xong rồi.
Nhan Tử Mịch: Dạ.
Thời gian chậm rãi đã sắp 10 giờ, Nhan Tử Mịch tắm xong cũng không có chuyện gì.
Nhưng cái giường này, cậu đứng một bên nghĩ rất lâu, còn không biết làm sao đi lên.
Lớn như thế này, cậu lần đầu tiên ngủ với người khác, người này còn là Bùi Hoán, cậu phải làm sao xốc chăn ra, phải gần Bùi Hoán biết bao, chỉ có một cái gối đầu thì phải làm sao.
Không qua bao lâu, Bùi Hoán liền cảm nhận được dị thường, anh lại ngẩng đầu lên: Sao vậy?
Nhan Tử Mịch lập tức hồi thần: Dạ?
Bùi Hoán: Không lên?
Nhan Tử Mịch nuốt một ngụm nước bọt: Ồ.
Nói rồi, đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh quen thuộc, từ xa tới gần:
"Tử Mịch tắm xong rồi?"
Nhan Tử Mịch đi lại gần: Tắm xong rồi.
Triệu Địch lại nói:
"Chào buổi tối đàn em."
Nhan Tử Mịch:
"Chào buổi tối đàn anh."
Bùi Hoán bỗng nhiên lại ngẩng đầu liếc Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch cho rằng Bùi Hoán lại muốn hỏi cậu sao không lên, ồ một tiếng với Bùi Hoán, từ bên còn lại của giường vòng lên.
Nghĩ quá nhiều hiện rõ sự khác lạ, động tác của Nhan Tử Mịch tận lực nhanh chóng một chút.
Quá trình Nhan Tử Mịch lên giường này, Bùi Hoán tắt mic.
Nhan Tử Mịch vén mở chăn chui vào, phát hiện ở giữa còn có thể cách được một người.
Mà gối đầu đang ở giữa hai người.
Nhan Tử Mịch cái gì cũng không hỏi, Bùi Hoán tự mình giải thích:
"Bọn nó cứ phải kéo tôi chơi một trận, trận này sắp kết thúc rồi."
Nhan Tử Mịch:
"Không có gì, anh chơi đi.".
Google ngay trang { TгùмTru yệЛ.
VN }
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!