Nhan Tử Mịch cầm ô đi tới kho Bùi Hoán nói.
Cơn mưa này thật sự biết rơi, Nhan Tử Mịch vừa xuống dưới tầng, mưa đã nhỏ rồi.
Vì vậy trên đường đi tới, trong lòng Nhan Tử Mịch vẫn luôn cầu nguyện điện thoại không reo, cũng cầu nguyện Bùi Hoán đừng nói với cậu chút mưa này không cần tới, tôi có thể đi.
Vậy cậu nên làm thế nào lừa Bùi Hoán về nhà?
Cửa hàng của bạn Bùi Hoán rất gần, ở bên cạnh tiểu khu, 3 phút là tới.
Nhan Tử Mịch dựa theo cửa sau Bùi Hoán đi tới, còn chưa tới địa điểm, cậu đã nhìn thấy Bùi Hoán.
Anh ở chỗ sáng đèn duy nhất, mở cửa duy nhất trong một loạt kho hàng, ngồi nghiêng trên con xe vô cùng ngầu của anh, một chân đặt lên xe, một chân đặt trên đất, hai tay đút túi nhìn về phía Nhan Tử Mịch.
Cái gì cũng không nói, Nhan Tử Mịch cười trước.
Đi tới phía trước, câu đầu tiên của Bùi Hoán là: Mưa nhỏ rồi.
Nhan Tử Mịch: Ừm.
Bùi Hoán đứng dậy:
"Sẽ không đuổi tôi đi chứ?"
Nhan Tử Mịch cười, đưa ô về Bùi Hoán, che khuất đỉnh đầu anh:
"Đã nói hoan nghênh anh."
Bùi Hoán đứng dậy:
"Bung ô trong nhà không cao được."
Nhan Tử Mịch: Anh đã rất cao rồi.
Bùi Hoán: Tôi nói cậu.
Nhan Tử Mịch không phục: Em rất thấp sao?
Bùi Hoán hỏi: Bao nhiêu?
Nhan Tử Mịch: 178.
Bùi Hoán: Thu ô lại đi.
Nhan Tử Mịch: ! !
Nhan Tử Mịch:
"Bạn học Bùi Hoán, anh lễ phép không?"
Bùi Hoán thấp giọng cười.
Nhan Tử Mịch không thể thua, cậu nhìn bóng lưng kéo cửa của Bùi Hoán à một tiếng:
"Không biết ai ngốc chết, mưa to như thế ra ngoài không mang ô, bị nhốt! !"
Bùi Hoán bỗng nhiên nhảy lên, vươn tay đã đủ với tới cửa cuốn bên trên, lập tức dùng sức kéo xuống.
Có chút đẹp trai, Nhan Tử Mịch suýt chút nữa không nói hết lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!