Chương 13: Em Có Đàn Anh Đón

Nhan Tử Mịch mang Bùi Hoán tới phòng vẽ.

Về chuyện mình cũng không mang ô này, Bùi Hoán bày tỏ rất bất đắc dĩ, anh nói cảm thấy sau khi sẽ mưa gửi tin nhắn cho Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch không trả lời.

Anh lại gọi điện thoại không nghe mới đoán chừng điện thoại Nhan Tử Mịch có thể hết điện.

"Nếu như nhỡ đâu em về rồi?" Nhan Tử Mịch nghe xong hỏi.

Bùi Hoán cởi áo khoác đặt sang bên, gật đầu:

"Có nghĩ tới, nhưng vẫn là muốn tới đây xem xem."

Anh nói rồi cười:

"Đánh giá cao cậu rồi, sao lại ngốc thế chứ, bị nhốt ở đây."

Nhan Tử Mịch không phục:

"Anh mới ngốc, đã biết mưa còn không mang ô."

Bùi Hoán ở bên cạnh ngồi xuống:

"Tôi mang hay không đều có thể về, cậu thì sao?"

Nhan Tử Mịch ặc một tiếng.

Bùi Hoán chỉ một bức tranh trên tường: Đây là cậu à?

Nhan Tử Mịch xoay đầu nhìn, thấy bên đó là một con lợn đeo mắt kính màu đen.

Nhan Tử Mịch: ! ! Anh mới là lợn.

Bùi Hoán bật cười.

Áo của Bùi Hoán không bị ướt nhiều, nhưng quần thì có chút thảm.

Nhan Tử Mịch cầm bịch giấy tới, mới rút ra ba tờ chuẩn bị lau áo cho Bùi Hoán, Bùi Hoán bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cậu.

Nhan Tử Mịch nói: Áo anh ướt rồi.

Bùi Hoán: Tôi biết.

Nhan Tử Mịch: Tóc cũng ướt rồi.

Bùi Hoán: Tôi biết.

Nhan Tử Mịch: Quần cũng ướt rồi.

Bùi Hoán: Tôi đều biết Anh kéo Nhan Tử Mịch tới bên mình: Tôi xem tay.

Bùi Hoán nói rồi lật lòng bàn tay Nhan Tử Mịch lại, cũng sờ vảy của Nhan Tử Mịch.

Đỡ nhiều rồi Bùi Hoán lại nhìn bên kia:

"Ảnh hưởng vẽ tranh không thầy Nhan?"

Nhan Tử Mịch:

"Ảnh hưởng đánh người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!