Bên cạnh Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch vây rất nhiều người.
Vừa nãy Nhan Tử Mịch chơi bóng, hai người đụng phải Nhan Tử Mịch, hai cái đầu cao cao giờ đây vẻ mặt lại như nhau, đứng bên cạnh không biết làm sao.
Là người đều có thể cảm nhận được Bùi Hoán đang không vui.
Không biết ai đưa cho giấy và oxy già, Bùi Hoán đang xử lí cho Nhan Tử Mịch.
Khoảnh khắc oxy già đổ xuống, lòng bàn tay Nhan Tử Mịch lập tức nổi lên bọt bóng, cả một mảng lớn, nhìn mà ghê.
Nhan Tử Mịch cắn răng không nói chuyện, nhưng con gái xung quanh lại hét lên.
Trông đã thấy đau.
Tay Bùi Hoán tuy rằng cẩn thận, nhưng lại vẫn luôn không nói chuyện, bắt đầu cúi đầu xử lí vết thương cho Nhan Tử Mịch.
Đơn giản xử lí tay xong, Bùi Hoán hỏi: Còn nữa không?
Nhan Tử Mịch lắc đầu:
"Không có, chỉ chỗ này."
Bùi Hoán lạnh nhạt ừ một tiếng.
Lúc này sau lưng có người nói:
"Xin lỗi, tôi thấy cậu ấy buồn chán nên bảo cậu ấy ném rổ thử xem."
Một người khác cũng nói:
"Tôi nữa tôi nữa, tôi không nhìn thấy đằng sau có người nên đâm phải, xin lỗi."
Bùi Hoán không nhìn bọn họ, chỉ nói:
"Đây là tay vẽ tranh."
Bùi Hoán mang Nhan Tử Mịch tới phòng y tế, lấy ít thuốc rồi lại mang về kí túc xá.
Vu Nam và Tiểu Đông cũng ở đó, bọn họ thấy thương trên tay Nhan Tử Mịch, đồng thời kinh ngạc ồ một tiếng.
Sao thế?
Nhan Tử Mịch:
"Không cần thận ngã một cái, không sao."
Tiểu Đông ồ một tiếng, cầm thuốc lá trên bàn lên muốn châm.
Nhưng bật lửa vừa tạch một tiếng, Bùi Hoán liền quay đầu nhìn cậu ta.
Tiểu Đông lại thả thuốc xuống.
Bùi Hoán theo lời bác sĩ nói xử lí tốt vết thương cho Nhan Tử Mịch, hỏi cậu:
"Sẽ ảnh hưởng cậu vẽ tranh không?"
Nhan Tử Mịch nắm tay lại một chút:
"Sẽ không, vết thương nhỏ" Cậu cười với Bùi Hoán một cái:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!