"Nguyệt thần đại nhân, ngài nhất định đừng nhớ nhầm, tín nữ tên là Triệu Doanh Doanh."
Triệu Doanh Doanh vẫn đang lải nhải kể về nguyện vọng của mình, bỗng cảm thấy trên đầu bị cái gì đó đập nhẹ. Nàng cúi xuống, thấy trước mặt không xa có một cuộn giấy nhỏ, dường như từ trên trời rơi xuống.
Triệu Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn quanh, ngoài trăng sáng và gió đêm, chẳng thấy gì cả.
Chẳng lẽ... Nguyệt thần đại nhân hiển linh rồi?!
Triệu Doanh Doanh lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng mở cuộn giấy ra, thấy trên đó viết mấy dòng chữ rồng bay phượng múa, dạy nàng cách thực hiện nguyện vọng của mình. Nàng lại ngẩng đầu nhìn quanh, vẫn không thấy ai, chỉ có trăng sáng gió mát.
Vậy chắc chắn là Nguyệt thần đại nhân hiển linh rồi!
"Đa tạ Nguyệt thần đại nhân phù hộ, Nguyệt thần đại nhân yên tâm, tín nữ nhất định sẽ đền đáp Nguyệt thần đại nhân."
Triệu Doanh Doanh nhét cuộn giấy vào trong tay áo, cẩn thận đứng dậy, khẽ hít một hơi vì đau đầu gối, bước khập khiễng vào Xuân Sơn Viện.
Hoắc Bằng Cảnh ẩn mình trong bóng cây, nhìn theo bóng dáng thiếu nữ rời đi, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Nguyệt thần đại nhân, chậc.
Hoắc Bằng Cảnh từ tường nhảy xuống, dừng ở cuối hành lang, đẩy cửa vào phòng. Một trận gió mát thổi qua, mùi m/áu tươi lại sộc lên mũi. Hoắc Bằng Cảnh ngửi ngửi một chút, vào phòng tắm rửa sạch.
Vừa rồi hắn mới tự mình đi thẩm vấn thích khách đã hạ độc hắn. Đúng như lời Triều Bắc nói, tên này thật sự cứng đầu. Chẳng qua Hoắc Bằng Cảnh thích nhất là kiểu khiến cho đối phương từ từ nếm trải được cảm giác thịt nát xương tan.
Triều Nam bưng chén thuốc đến, rồi đứng ở hiên cửa, chứ không tùy ý bước vào, đại nhân nhà hắn ghét nhất là bị người khác quầy rầy. Huống hồ tối nay đại nhân còn đích thân đi thẩm vấn tên thích khách kia, không cạy được miệng hắn ta giao ra giải dược, chỉ sợ tâm trạng đại nhân hiện tại đang rất không tốt.
Triều Nam dừng một chút, rồi mới hướng phía cửa, nói: "Đại nhân, thuốc đã nấu xong, nên uống lúc còn nóng."
Trong phòng rất nhanh truyền đến giọng nói lành lạnh: "Vào đi."
Triều Nam lúc này mới dám đẩy cửa, hắn đến gần, đặt chén thuốc trên bàn vuông. Ngẩng đầu thấy Hoắc Bằng Cảnh dựa người vào khung cửa sổ, ánh mắt dừng ở phía mặt trăng trên cao.
Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, mà tâm tình đại nhân… hình như có chút không tồi?
Hắn cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu được đại nhân nữa rồi.
Triều Nam nói: "Đại nhân, ngài đừng quá lo lắng, sẽ có biện pháp cạy được miệng tên thích khách kia, khiến hắn phải giao ra giải dược thôi."
Hoắc Bằng Cảnh thu hồi tầm mắt, xoay người về phía bàn vuông, thanh âm mang theo một chút ý cười: "Không vội."
Hắn giơ tay lấy chén thuốc, ngửa đầu một hơi uống sạch.
Thuốc này rất đắng, lúc Triều Nam nấu thuốc còn cảm thấy gay mũi, vậy mà đại nhân có thể uống hết một hơi mà không chớp mắt lấy một cái, không hổ là đại nhân, Triều Nam lòng sinh bội phục.
"Đại nhân, canh giờ không còn sớm nữa, ngài nghỉ ngơi đi, thuộc hạ xin cáo lui." Triều Nam lui ra sau, mắt thấy trăng hôm nay rất tròn, khó trách đại nhân tâm tình không tồi, chứng đau đầu của đại nhân vẫn còn chưa phát tác.
Giờ Hợi canh ba, Hoắc Bằng Cảnh vẫn chưa thể ngủ được, đầu vô cùng đau nhức.
Hắn đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng trên cao, lại nghĩ tới tiểu cô nương sát vách.
Nàng hẳn không ngốc đến mức, không làm được những lời hắn nói đúng không?
…
Triệu Doanh Doanh trở về phòng, ở dưới ánh đèn đem mẩu giấy kia cẩn thận mở ra, nghiêm túc xem đi xem lại mấy lần.
Tuy rằng nàng cảm thấy những cách được viết ra không quá cao minh, nhưng dù sao cũng là Nguyệt thần đại nhân hiển linh chỉ điểm cho nàng, tất nhiên có thể áp dụng rồi!
Nghĩ đến ngày mai thắng lợi, Triệu Doanh Doanh tức khắc nhảy nhót không thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!