Chương 38: Xe ngựa

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Như Hiên mang lễ vật đã chuẩn bị sẵn ra ngoài để thăm hỏi.

Triều Nam nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng là Triệu Doanh Doanh, vui mừng mở cửa, gọi: "Cô nương đến rồi."

Khi nhìn rõ người đến, nụ cười của Triều Nam lập tức biến mất.

"Ngài là?"

Triệu Như Hiên cũng bị phản ứng của hắn ta làm cho ngỡ ngàng. Suy nghĩ đầu tiên của nàng là làm sao hắn ta biết nàng họ Triệu? Và phản ứng lại vui mừng đến vậy, trong giọng điệu chào hỏi còn mang chút quen thuộc.

Nghĩ một lát, nàng cũng thông suốt, chủ nhân của hắn chắc hẳn đã từng tặng lễ một lần, có lẽ biết họ Triệu. Nhưng cái sự quen thuộc sau đó vẫn làm Triệu Như Hiên thắc mắc, nàng đè nén nghi hoặc, nở một nụ cười thanh lịch, nói: "Ta là đại tiểu thư của Triệu phủ bên cạnh, đặc biệt đến thăm hỏi, xin hỏi chủ nhân của ngươi có ở nhà không?"

Triều Nam đã thu lại sự vui mừng, biểu cảm lịch sự nhưng xa cách: "Thì ra là Triệu đại tiểu thư, xin lỗi, công tử nhà ta hôm nay không có ở nhà."

Triệu Như Hiên có chút thất vọng, đưa lễ vật đã chuẩn bị sẵn: "Đây là chút lòng thành của ta, nếu công tử nhà ngươi không có ở nhà, phiền ngươi chuyển giao giúp."

Triều Nam tất nhiên sẽ không nhận, hắn biết Hoắc Bằng Cảnh cũng sẽ không nhận. Đại nhân nhà hắn luôn ẩn dật, trước đây chưa bao giờ qua lại với ai, bây giờ chỉ có Triệu cô nương là ngoại lệ. Nhưng việc ngoại lệ cho Triệu cô nương là vì tình, còn đối với vị trước mắt này, đại nhân cũng không quan tâm nàng ta là ai.

Triều Nam vẫn cười: "Đa tạ ý tốt của ngài, nhưng không cần đâu, ngài hãy mang về đi."

Hắn từ chối không chừa đường lui, nụ cười của Triệu Như Hiên có phần gượng gạo: "Xin lỗi, là ta đã quấy rầy thanh tịnh của quý phủ, nếu đã vậy, ta không làm phiền nữa."

Triều Nam nói: "Ngài đi thong thả, không tiễn."

Nói xong, liền đóng cửa lại.

Triệu Như Hiên nhìn cánh cửa vừa đóng, nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Nha hoàn thấy sắc mặt nàng khó coi, liền cúi đầu xuống.

"Đi thôi." Triệu Như Hiên nói với nha hoàn, trong lòng vẫn không ngừng nghi ngờ.

Tên tiểu tử lúc nãy rõ ràng vui mừng, như đã biết trước người đến là ai, khi thấy nàng liền thất vọng. Hắn đang chờ ai? Cô nương họ Triệu nào?

Trên con phố này chỉ có mỗi nhà nàng họ Triệu, trong nhà chỉ có ba tỷ muội, ngoài nàng, còn có Triệu Doanh Doanh và Triệu Uyển Nghiên, chẳng lẽ là một trong hai người họ?

Triệu Doanh Doanh đã đính hôn với Tiêu Hằng, tình cảm trước giờ luôn ổn định, dù gần đây có chút tranh cãi, nhưng chắc không đến mức ảnh hưởng gì.

Vậy thì chỉ còn lại Triệu Uyển Nghiên.

Triệu Uyển Nghiên quen biết người này từ khi nào? Không lẽ dạo gần đây nàng ta thường ra ngoài là để gặp người này? Họ đã phát triển đến mức nào rồi?

Vậy thì ngay cả Triệu Uyển Nghiên cũng sắp lấy trượng phu tốt hơn nàng. Trong lòng Triệu Như Hiên có chút khó chịu, nhưng lại cảm thấy bất lực.

Triệu Như Hiên thất vọng trở về, vừa bước vào cửa thì gặp Triệu Doanh Doanh đang chuẩn bị ra ngoài.

Triệu Như Hiên dừng bước, thấy dáng vẻ Triệu Doanh Doanh bước đi nhẹ nhàng, trên mặt có vẻ vui mừng, nàng ta còn đeo chiếc dây chuyền hôm qua. Dễ nhận thấy nàng đã tỉ mỉ trang điểm. Nhưng chẳng phải chiếc dây chuyền đó là Tiêu Hằng tặng sao? Tiêu Hằng chẳng phải đã về Tương Châu mấy ngày trước rồi à?

Vậy thì lúc này nàng ta vui vẻ là đi gặp ai?

Triệu Như Hiên nhíu mày, lặng lẽ theo sau Triệu Doanh Doanh.

Nàng nhìn thấy Triệu Doanh Doanh ra khỏi cửa, lại đi về hướng mà nàng vừa mới trở về.

Trong lòng Triệu Như Hiên chợt lạnh, chẳng lẽ là Triệu Doanh Doanh?

Trong lúc nàng ngẩn ngơ, Triệu Doanh Doanh đã bước vào cửa viện.

Triều Nam thở phào nhẹ nhõm, nói: "May mà lần này là ngài đến."

Triệu Doanh Doanh ừ một tiếng, không hiểu: "Gì cơ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!