Chương 36: Vẽ tranh

Triệu Doanh Doanh xoa cằm suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng có ý tưởng.

Nàng lập tức bảo Hồng Miên chuẩn bị xe ngựa, lúc này đã gần đến giờ ăn trưa, Hồng Miên hơi khó hiểu: "Cô nương muốn đi đâu?"

Triệu Doanh Doanh đáp: "Ra ngoài mua ít đồ."

Hồng Miên ồ lên một tiếng, sau đó vẫn đi gọi người chuẩn bị xe ngựa.

Chẳng bao lâu sau, xe ngựa dừng lại gần khu chợ phía đông thành. Hồng Miên mở dù, đỡ Triệu Doanh Doanh xuống xe, càng thêm khó hiểu. Trong thành Hồ Châu, đồ vật cho nữ nhân phần lớn không ở chợ phía đông, cô nương đến đây mua gì vậy?

Triệu Doanh Doanh đi thẳng về phía trước, cho đến khi dừng lại trước một cửa hàng bán đồ chơi trẻ em. Ánh mắt nàng rơi vào những món đồ chơi đa dạng kia, Hồng Miên cũng nhìn theo, đoán rằng: "Cô nương định mua cho Nhị thiếu gia sao?"

Triệu Doanh Doanh có hai đệ đệ, một là con của Lâm thị, hiện đã mười tuổi, người còn lại là con của thiếp thất khác trong phủ, Bạch di nương, năm nay mới ba tuổi.

Đệ đệ mà Lâm thị sinh ra không gần gũi với Triệu Doanh Doanh, nhưng đệ đệ mà Bạch di nương sinh ra lại có quan hệ khá tốt với Triệu Doanh Doanh. Hồng Miên tưởng rằng nàng định mua đồ chơi cho Nhị thiếu gia, trong lòng có vài phần ngạc nhiên. Mặc dù cô nương nhà mình và Nhị thiếu gia có quan hệ tốt, nhưng cũng không đến mức đặc biệt ra ngoài mua đồ chơi cho cậu ta.

Hơn nữa, dù Nhị thiếu gia là con thứ, nhưng rốt cuộc vẫn là thiếu gia trong phủ, lão gia đối xử bình đẳng với tất cả các con trong ăn mặc, không để ai thiếu thốn gì, cũng không thiếu đồ chơi.

Hồng Miên nhìn Triệu Doanh Doanh, chỉ thấy nàng khẽ cắn môi, như đang suy nghĩ điều gì.

Triệu Doanh Doanh nghĩ rằng, Nguyệt Thần đại nhân luôn ở trên trời, trong truyện đều nói cuộc sống của thần tiên rất cô đơn, chắc hẳn khi còn nhỏ ngài ấy chưa từng chơi những thứ này, chi bằng mua cho ngài ấy vài món đồ chơi.

Nghĩ vậy, nàng bắt đầu hỏi giá với ông chủ.

Cuối cùng, từ những đồ chơi cho trẻ em ba, bốn tuổi đến những đồ chơi cho thiếu niên mười mấy tuổi, nàng đều mua không ít.

Mua xong đồ chơi, Triệu Doanh Doanh lại đến một tiệm vải.

Nàng vẫn nhớ mình đã nghĩ đến việc may cho Nguyệt Thần đại nhân một bộ y phục mới. Nguyệt Thần đại nhân luôn mặc bộ y phục màu đen, nên thử màu mới. Không ai lại không thích mặc y phục mới cả, dù sao nàng cũng rất thích mặc y phục mới.

Triệu Doanh Doanh thường đến tiệm vải này, ông chủ tiệm nhận ra nàng, nhiệt tình đón tiếp.

"Triệu tiểu thư hôm nay muốn xem gì? Tiệm vừa có vài loại vải mới, tiểu thư có muốn xem không?"

Triệu Doanh Doanh đáp: "Đợi chút nữa xem sau, ông chủ, tiệm ông có vải may y phục cho nam nhân không? Đưa ta đi xem."

Ông chủ hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng đáp ứng, dẫn nàng đi xem.

"Triệu tiểu thư muốn may y phục cho Triệu đại nhân? Hay cho hai tiểu thiếu gia? Hoặc là cho Tiêu công tử?"

Thành Hồ Châu nhỏ bé thế, Triệu Doanh Doanh lại là khách quen, ông chủ cũng biết sơ qua về người nhà nàng.

Triệu Doanh Doanh chỉ nói: "Không phải ai trong số đó. Hãy xem cái này đi."

Nàng không nói là cho ai, ông chủ cũng không hỏi thêm, chỉ theo lời nàng lấy cuộn vải mà nàng muốn xuống cho nàng xem kỹ.

Đó là một cuộn vải màu xanh đế, hoa văn và kiểu dáng đều rất đẹp, Triệu Doanh Doanh nghĩ dù chưa từng thấy dáng vẻ của Nguyệt Thần đại nhân, nhưng khi mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp. Với khí chất và dáng người của Nguyệt Thần đại nhân, mặc vải rách cũng vẫn đẹp.

Nàng gật đầu, chọn cuộn vải đó, rồi mua thêm vài cuộn nữa, màu đỏ, màu xanh lá, màu xanh dương đều có.

"Triệu tiểu thư, xin hỏi kích cỡ của người sẽ mặc bộ y phục này là bao nhiêu?" Ông chủ rất nhiệt tình khi đã làm được một mối hàng.

Câu hỏi của ông chủ khiến Triệu Doanh Doanh lúng túng, nàng thực sự không biết kích cỡ cụ thể của Nguyệt Thần đại nhân, đành phải dựa vào trí nhớ mà ước lượng: "Ừm, khoảng cao thế này, rộng thế này..."

Mặc dù nàng mô tả hơi mơ hồ, nhưng may mắn là ông chủ đã làm nghề này nhiều năm, nên cũng đại khái hiểu được kích cỡ mà Triệu Doanh Doanh chỉ ra.

Hồng Miên đứng bên cạnh nhìn, bỗng nhiên lên tiếng: "Cô nương định may y phục cho Hoắc công tử phải không?"

Triệu Doanh Doanh lắc đầu: "Không phải Hoắc công tử, mà là một người bạn rất quan trọng khác của ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!