(*) Trong bản raw là từ , có nghĩa là "nước ép", "nước quả". Nhưng mà tui thấy nó làm sao ấy. Nên xin phép được đổi lại tên chương.
Đây là lời khen nàng xinh đẹp, Triệu Doanh Doanh nghe hiểu rõ.
Nàng không khỏi muốn cười tươi, nhưng lại cảm thấy như vậy có vẻ không được ý tứ, cố gắng nén lại, nhưng ý cười vẫn không thể giấu được mà tràn ra từ ánh mắt, thậm chí giọng nói cũng nhuốm đầy ý cười.
"Hoắc công tử quá khen rồi."
Triệu Doanh Doanh không nhịn được mà vân vê một lọn tóc đen óng rơi trước vai, quấn quanh ngón tay vài vòng rồi thả ra.
Từ nhỏ đến lớn, người khen nàng xinh đẹp không ít, nhưng lời khen của Hoắc công tử nghe đặc biệt dễ chịu hơn. Có lẽ vì hắn có gương mặt trông rất đáng tin cậy, lời nói ra cũng có vẻ chân thành hơn, không phải là lời nịnh nọt cố ý.
Hoắc Bằng Cảnh lại cúi đầu viết chữ, Triệu Doanh Doanh nghiêng đầu lén nhìn gương mặt nghiêng của hắn, nghĩ rằng, vị Hoắc công tử này và Tiêu Hằng có chút giống nhau, đều có phong thái nho nhã, thanh cao.
Nhưng họ lại rất khác nhau, phong thái của Tiêu Hằng giống như ôn hòa vô hại, như một vòng tròn tròn trịa, không có góc cạnh. Nhưng thật ra trong lúc tiếp xúc với Tiêu Hằng, Triệu Doanh Doanh thường nhìn thấy những góc cạnh của hắn, đôi lúc bất ngờ bị chạm phải, không nói nên lời. Nhưng hắn rất nhanh sẽ thu lại góc cạnh đó, lại trở thành một vòng tròn tròn trịa, khiến người khác nghi ngờ liệu có phải mình nhầm lẫn.
Còn vị Hoắc công tử này, tuy nhìn cũng thanh cao, nho nhã, nhưng lại tỏa ra sự điềm tĩnh, tự tin kiểm soát mọi thứ.
Triệu Doanh Doanh cũng không biết mình muốn nói gì.
Tóm lại, họ rất khác nhau.
Và, Hoắc công tử tốt hơn Tiêu Hằng gấp trăm, gấp vạn lần.
Hoắc Bằng Cảnh đặt bút xuống, viết thêm một câu thơ, đưa cho Triệu Doanh Doanh xem.
"Triệu cô nương, chữ của ta có xứng với cây bút cô nương tặng không?"
Triệu Doanh Doanh nhìn câu thơ trên giấy:
Doanh Doanh mắt say lờ đờ hoành thu thủy, nhàn nhạt Nga Mi mạt núi xa.*
(*Dịch nghĩa: Doanh Doanh mắt ngọc mơ màng
Lông mày phớt nhẹ, núi mờ xa xanh.)
Những chữ đó viết rất bay bổng, mạnh mẽ, Triệu Doanh Doanh tuy không hiểu nhiều về chữ nghĩa, nhưng cũng thấy đẹp vô cùng. Nếu nói thật ra, thì là cây bút nàng tặng không xứng với chữ của hắn mới đúng.
Chữ của Hoắc công tử đẹp như vậy, thư phòng lại có nhiều sách, chứng tỏ là người có học thức thật sự. Triệu Doanh Doanh nghĩ mình không thể để lộ đầu óc trống rỗng của mình, chỉ cười nhẹ và nói: "Rất đẹp."
Nói ít lại, sẽ không bị lộ.
Hoắc Bằng Cảnh cũng mỉm cười, nói: "Vậy thì tốt."
Hai người đang nói chuyện, Triều Nam từ bên ngoài bước vào, dừng lại ở cửa, tay bưng một đĩa trái cây.
"Công tử, Triệu cô nương, thuộc hạ đã chuẩn bị một ít trái cây."
Hoắc Bằng Cảnh ừ một tiếng, cho phép hắn vào.
Triều Nam bưng đĩa trái cây vào, dừng lại bên cạnh Triệu Doanh Doanh, ra hiệu mời nàng ăn.
Mùa hè thời tiết nóng bức, Triệu cô nương hẳn rất muốn ăn chút trái cây để giải nhiệt.
Hắn dừng lại một chút, nói: "Đây là công tử đặc biệt chuẩn bị cho cô nương."
Hắn thật thông minh.
Triệu Doanh Doanh có chút ngạc nhiên, nhìn Hoắc Bằng Cảnh, nói một tiếng cảm ơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!