Chương 25: Thân mật

Nhưng không thể nào là Tiêu Hằng, có lẽ chỉ là giọng nói giống nhau thôi.

Dù sao ai cũng biết nhân phẩm của Tiêu Hằng, hắn không thể nào lén lút qua lại với Triệu Uyển Nghiên sau lưng nàng được.

Nam nhân đó rốt cuộc là ai?

Triệu Doanh Doanh càng thêm tò mò, nàng lén mở hé cửa, nhìn vào bên trong gian phòng. Trong tầm nhìn hẹp qua khe cửa, nàng thấy bóng dáng của Triệu Uyển Nghiên và bóng lưng của nam nhân kia, nhưng tiếc là khuôn mặt của hắn bị che khuất, không nhìn thấy được.

Triệu Uyển Nghiên cười tươi, xoay người, vòng tay qua cổ nam nhân, thuận thế ngồi lên đùi hắn, tựa đầu vào lòng hắn, dáng vẻ vô cùng thân mật.

Triệu Doanh Doanh thấy mà kinh ngạc, Triệu Uyển Nghiên và nam nhân này đã thân mật đến mức này rồi sao?

Người này rốt cuộc là ai?

Tiếng nói từ trong phòng cũng rất nhỏ, mơ hồ nghe được: "Nhị lang…"

Triệu Doanh Doanh nhíu mày, Nhị lang? Là ai chứ?

Nàng tiếp tục nhìn qua khe cửa, chỉ thấy Triệu Uyển Nghiên ngửa đầu, hôn nam nhân đó. Triệu Doanh Doanh lập tức quay mặt đi, cảm thấy cảnh tượng này quá sức chịu đựng.

Không được, vẫn phải biết nam nhân này là ai.

Triệu Doanh Doanh lại nhìn qua khe cửa, thấy hai người họ hôn nhau không rời, tay nam nhân ôm lấy eo của Triệu Uyển Nghiên, mà Triệu Uyển Nghiên cũng không kháng cự, thậm chí còn rất hưởng ứng. Triệu Doanh Doanh lại thấy khó chịu, cố gắng nhịn cảm giác buồn nôn mà tiếp tục nhìn, cuối cùng, khuôn mặt nam nhân hiện rõ qua khe cửa.

Triệu Doanh Doanh nhìn kỹ, là một khuôn mặt rất quen thuộc.

Chính là Tiêu Hằng mà nàng nghĩ không thể nào.

Triệu Doanh Doanh lập tức cảm thấy như bị sét đánh, hoàn toàn không thể tin nổi, Tiêu Hằng và Triệu Uyển Nghiên ôm ôm ấp ấp?

Trong khoảnh khắc, rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng.

Xong rồi.

Triệu Uyển Nghiên chắc chắn sẽ chế giễu nàng, cả Hồ Châu thành sẽ chế giễu nàng.

Tiêu Hằng có bị điên không? Triệu Uyển Nghiên có gì hơn nàng chứ? Không đẹp bằng nàng, eo không thon bằng nàng, chân không dài bằng nàng, dáng người không đẹp bằng nàng!

Tại sao?

Hai người họ từ khi nào đã gian díu với nhau?

...

Triệu Doanh Doanh chỉ cảm thấy không nghe thấy gì xung quanh nữa, nàng chỉ nghe thấy trong đầu mình lặp đi lặp lại một câu, xong rồi, nàng sẽ trở thành trò cười của cả thành Hồ Châu.

Không biết bao lâu trôi qua, trong phòng lại vang lên tiếng nói.

Triệu Uyển Nghiên nói: "Nhị lang nói, là ta tốt hay nàng tốt?"

Nàng là ai?

À, là mình.

Triệu Doanh Doanh dần dần tỉnh táo lại từ cơn sốc, vô cùng phẫn nộ, nàng siết chặt nắm đấm, đôi cẩu nam nữ này!

Triệu Doanh Doanh lập tức đứng bật dậy, muốn đá cửa xông vào, chỉ vào mặt đôi cẩu nam nữ mà mắng một trận. Nhưng chợt nghĩ lại, nếu nàng cứ thế xông vào, sự việc làm ầm lên thì chẳng phải nàng sẽ ngay lập tức trở thành trò cười của thành Hồ Châu sao?

Hơn nữa, Triệu Uyển Nghiên nhất định sẽ cao ngạo cười nhạo nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!