Chương 23: Thành gia*

(*): lập gia đình

"Đêm qua ta còn triệu hồi ngài tới, nhưng có lẽ ngài bận rộn quá..."

Nàng cầm cốc nước, xoay tròn trong lòng bàn tay, ngồi thẳng lưng, nghĩ đến việc vừa rồi mình lại sai khiến Nguyệt Thần đại nhân rót nước rồi đút mình uống, nàng lập tức cảm thấy hơi bối rối.

Hoắc Bằng Cảnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cảm xúc của nàng lúc nào cũng bộc lộ rõ ràng qua nét mặt, vừa rồi trên mặt nàng lộ ra vẻ không vui.

"Tại sao lại không vui?" Hoắc Bằng Cảnh hỏi.

Triệu Doanh Doanh mở to mắt: "Ngài sao biết..."

Nói xong mới nhận ra, đây là Nguyệt Thần đại nhân, hắn biết cũng không có gì lạ.

"... Cũng không phải là rất không vui, chỉ là một chút thôi." Nàng lấy ngón tay vuốt ve họa tiết hoa hải đường trên cốc, lông mi dài khẽ rủ xuống, đổ bóng mờ lên mắt.

Giọng Triệu Doanh Doanh nhỏ dần: "Hôm qua ta đi cầu phúc cho nương, đột nhiên cảm thấy nhớ bà ấy."

"Ta không còn nhớ rõ mặt của nương nữa, không biết khi ở cùng nương ta sẽ như thế nào, phụ thân nói nương rất dịu dàng, nên chắc chắn khi phụ thân mắng ta, nương sẽ ngăn lại, bảo vệ ta. Giống như họ vậy." Nàng ám chỉ Lâm thị và Triệu Uyển Nghiên, đôi lúc nàng rất ghen tị với Triệu Uyển Nghiên.

Triệu Doanh Doanh nói xong, thở dài một hơi.

Thì ra là vì điều này, hắn cứ tưởng...

Hoắc Bằng Cảnh khẽ cúi đầu, nói: "Ngươi nói nhớ mẫu thân, bà ấy sẽ nghe thấy. Có khi ngươi cũng không biết, thực ra bà ấy vẫn luôn dõi theo ngươi lớn lên."

Ai có thể nghĩ rằng một người luôn không tin vào những điều qu/ỷ thần như hắn, lại có ngày an ủi người khác như vậy.

Triệu Doanh Doanh nhìn Hoắc Bằng Cảnh, thở dài một tiếng, rồi nở nụ cười nhẹ nhàng. Nguyệt Thần đại nhân đã nói vậy, thì chắc chắn là thật.

Nàng xoay tròn chiếc cốc trong tay một lần nữa, rồi ngượng ngùng nói: "Còn một chuyện nữa, cũng khiến ta không vui."

Hoắc Bằng Cảnh ngẩng đầu: "Ừm?"

Những chuyện liên quan đến Tiêu Hằng, nàng không biết phải nói với ai, nàng không có bạn thân, quan hệ với tỷ muội ruột cũng không thân thiết. Cũng không thể nói với Hồng Miên, Hồng Miên có ấn tượng rất tốt về Tiêu Hằng.

Nàng tiếp tục nói: "Nguyệt Thần đại nhân, ta có một vị hôn phu, hắn là người xuất sắc nhất ở Hồ Châu, hắn rất tuấn tú, gia cảnh tốt, phẩm hạnh cũng tốt, tuổi trẻ tài cao, đối xử với ta rất tốt, dịu dàng chu đáo."

Hoắc Bằng Cảnh nghe nàng khen ngợi vị hôn phu, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu âm ỉ.

"Rồi sao nữa?"

Triệu Doanh Doanh nói: "Ai cũng nói hắn rất tốt, ta cũng thừa nhận hắn thật sự rất tốt. Nhưng đôi khi, ta lại cảm thấy hắn rất kỳ lạ, không thể nói rõ là kỳ lạ thế nào."

Nàng có chút ngại ngùng: "Đêm qua, hắn đến tìm ta, muốn... ừm, hôn ta."

Hoắc Bằng Cảnh nhìn chằm chằm vào đôi môi nàng. Nàng vừa uống nước, đôi môi nàng ẩm ướt, tỏa ra ánh sáng mềm mại, như một bông hoa vừa chớm nở vào buổi sáng, khiến người ta muốn hái.

Ánh mắt hắn trở nên u tối: "Rồi sao nữa?"

Triệu Doanh Doanh nói tiếp: "Hắn trước đây cũng có vài lần muốn hôn ta, ta cũng không biết tại sao, mỗi lần hắn tiến lại gần, ta lại cảm thấy vô cùng không thoải mái. Vì vậy ta luôn từ chối hắn, nhưng ta cũng biết mình như vậy là không đúng, dù sao hắn cũng là vị hôn phu của ta, năm sau bọn ta sẽ thành thân, ta không nên từ chối hắn như thế."

Hoắc Bằng Cảnh chăm chú nhìn nàng, nói: "Các ngươi chỉ mới đính ước, rốt cuộc vẫn chưa thành thân, ngươi từ chối hắn là đúng. Thế đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đồng ý rồi sao?"

Triệu Doanh Doanh lắc đầu: "Không. Ban đầu ta nghĩ rằng mình nên vượt qua sự không thoải mái đó, gần gũi với hắn hơn, nhưng đêm qua là ngày giỗ của nương, hắn lại muốn hôn ta, ta tất nhiên không muốn làm chuyện đó vào ngày như vậy, nên đã từ chối. Nhưng hắn vẫn cố muốn hôn ta, kết quả là ta đã tát hắn một cái."

Triệu Doanh Doanh cúi xuống nhìn tay mình, bĩu môi.

Nghe đến đây, cảm giác khó chịu trong lòng Hoắc Bằng Cảnh lập tức tan biến, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!