Chương 21: Mưa lớn

Triều Nam thất vọng nói: "Quả thật không liên quan đến đại nhân, chỉ là vừa rồi khi thuộc hạ đi ngang qua cổng Triệu phủ, thấy Triệu nhị tiểu thư cùng Triệu lão gia dường như chuẩn bị xuất hành, Tiêu công tử cũng đến. Nhị tiểu thư cho Tiêu công tử cùng lên xe ngựa..."

Hắn vừa nói xong, thấy sắc mặt của đại nhân nhà mình càng ngày càng khó coi, vội vàng đặt bát thuốc xuống và lui ra.

Sau khi Triều Nam đi, Hoắc Bằng Cảnh uống hết bát thuốc đắng.

Hôm nay là ngày giỗ nương của nàng, nàng phải cùng phụ thân lên chùa Pháp Duyên để đốt hương cầu phúc cho nương, mời pháp sư làm lễ. Việc này Triệu Doanh Doanh đã nói qua với Hoắc Bằng Cảnh, nhưng Hoắc Bằng Cảnh không biết rằng, vị hôn phu của nàng cũng đi cùng.

Triệu Doanh Doanh tính tình xưa nay rất phóng khoáng, có lẽ cũng không giận lâu, giận vài ngày rồi hôm nay cũng sẽ tha thứ cho vị hôn phu thôi. Nàng muốn cùng vị hôn phu lên chùa cầu phúc cho người mẫu thân quá cố, đây là chuyện đương nhiên.

Chỉ là...

Hoắc Bằng Cảnh khẽ nhíu mày, lấy từ trong tay áo ra chiếc khăn lụa trắng, ngón tay xoa nhẹ một góc của chiếc khăn, cúi đầu ngửi. Khăn lụa rời khỏi chủ nhân, mùi hương ngày một phai nhạt.

Cốc cốc cốc—

Tiếng gõ cửa lại vang lên, giọng do dự của Triều Nam từ ngoài cửa vọng vào: "Đại nhân..."

"Lại có chuyện gì?" Hoắc Bằng Cảnh giọng có chút không kiên nhẫn, tưởng rằng Triều Nam lại nhắc đến chuyện của Triệu Doanh Doanh.

Nghe thấy giọng không kiên nhẫn của Hoắc Bằng Cảnh, giọng Triều Nam càng nhỏ lại: "Là tên thích khách đó, hắn chịu mở miệng rồi."

Ánh mắt Hoắc Bằng Cảnh thay đổi đôi chút, đã lâu rồi hắn không quan tâm đến tên thích khách này.

"Vậy thì đi nghe xem, hắn muốn nói gì."

Hoắc Bằng Cảnh đeo mặt nạ, cùng Triều Nam và Triều Bắc đi đến căn nhà bỏ hoang nơi giam giữ thích khách. Thích khách ngày ngày chịu cực hình, đã vô cùng tiều tụy, đôi mắt không còn ánh sáng như trước, thấy Hoắc Bằng Cảnh đến, hắn cố gắng mở mắt.

Ngón tay thon dài của Hoắc Bằng Cảnh gõ nhẹ trên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp, vẻ mặt đầy thú vị: "Nói đi."

Hắn muốn biết hai việc, giải dược và kẻ chủ mưu phía sau.

Giọng thích khách yếu ớt, run rẩy: "Ngọc Hoàng Tuyền là loại độc dược vô cùng lợi hại, không... không có giải dược."

Động tác của Hoắc Bằng Cảnh dừng lại một chút, đôi mắt hẹp dài khẽ nhướng lên.

Không có giải dược...

Tất nhiên hắn không tin.

"Có vẻ như ngươi vẫn còn cứng đầu." Giọng hắn trầm xuống, mang theo sự lạnh lùng vô hạn.

Thích khách run rẩy: "Không, ta nói thật... thật mà, loại độc này thực sự không có giải dược. Còn về điều ngươi muốn biết, chính... chính là Thụy Dương Vương."

"Ồ, Thụy Dương Vương sao?" Hoắc Bằng Cảnh nhắc lại.

Câu trả lời này không phải quá bất ngờ, cũng có vài phần đáng tin.

Thụy Dương Vương là cữu cữu của tiểu Hoàng đế, ca ca của Thái hậu. Sau khi Tiên đế băng hà, phe phái của Thụy Dương Vương luôn muốn nắm giữ triều chính trong tay mình, nhưng tiếc rằng có Hoắc Bằng Cảnh, họ không thành công. Hiện tại, triều đình vẫn do Hoắc Bằng Cảnh nắm quyền. Nếu Hoắc Bằng Cảnh chết đi, điều đó dĩ nhiên có lợi cho Thụy Dương Vương.

Tên thích khách nói xong, nhìn Hoắc Bằng Cảnh cầu xin: "Những gì cần nói ta đã nói hết rồi, xin ngươi hãy tha cho ta một con đường sống."

Hoắc Bằng Cảnh bỗng cười nhẹ một tiếng: "Ta chưa bao giờ nói rằng nếu ngươi nói thật, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống. Ai mà không biết, ta, Hoắc Bằng Cảnh, luôn luôn là người có thù tất báo."

Hoắc Bằng Cảnh ra hiệu cho Triều Bắc, Triều Bắc liền dùng d/ao c/ắt c/ổ tên thích khách.

Hoắc Bằng Cảnh nhìn thi thể của thích khách, đứng dậy nói: "Ngu xuẩn."

Đã bước vào con đường đổ máu này, lại còn có suy nghĩ ngây thơ như vậy. Hoặc có lẽ, hắn ta quá yếu đuối, sợ hãi cái chết. Nhưng cái chết làm sao đáng sợ đến vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!