Chương 117: Ngoại truyện hiện đại (Hết)

Hoắc Bằng Cảnh hít thở không thông, phản ứng mãnh liệt, hất tay của Triệu Doanh Doanh đang đặt trên vai mình ra, giọng nói đột ngột lớn hẳn lên:

"Tránh xa tôi ra!"

Ngực hắn phập phồng dữ dội, sải bước dài rời đi, bỏ lại Triệu Doanh Doanh đứng đó đầy mơ hồ.

"Anh ta làm sao vậy?" Triệu Doanh Doanh lẩm bẩm, không hiểu vì sao hắn lại có phản ứng lớn như vậy. "Giống như gặp ma…"

"Không lẽ là vì gặp mình sao? Mình vừa xinh đẹp, vừa trẻ trung, dễ thương, tràn đầy sức sống thế này. Chắc là anh ta đột nhiên phát bệnh thôi." Triệu Doanh Doanh thở dài, chậm rãi quay về nhà.

Hoắc Bằng Cảnh về đến nhà, bước vào phòng mình. Hắn cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông đều hơi giãn ra, mồ hôi ướt đẫm người vì trời quá nóng. Vừa bước vào phòng đã bị hơi lạnh từ điều hòa làm cơ thể nhanh chóng lạnh đi, cảm giác dính dấp khó chịu vô cùng.

Hắn khẽ mở môi, cảm giác cổ họng khô khốc. Hầu kết trượt lên trượt xuống khi hắn cầm ly nước trên bàn uống cạn một hơi.

Đặt ly xuống, Hoắc Bằng Cảnh ngồi xuống bàn, ngẩn ngơ rất lâu.

Phản ứng của hắn đã dịu xuống, nhưng khoảnh khắc sửng sốt ấy vẫn còn in rõ trong tâm trí.

Hắn luôn tự hào về khả năng tự kiềm chế của mình, vậy mà trước mặt cô, sự tự chủ ấy lại tan vỡ một cách dễ dàng. Điều này thực sự…

Thật sự là…

Hoắc Bằng Cảnh nuốt khan một lần nữa.

Hắn càng lúc càng thắc mắc tại sao lại như vậy. Hắn muốn một lời giải thích.

Ngày hôm sau, Hoắc Bằng Cảnh gặp Triệu Doanh Doanh trong hành lang.

Triệu Doanh Doanh chào hắn:

"Này, Cảnh cây cảnh, anh cũng xuống à?"

Hoắc Bằng Cảnh khẽ ừ một tiếng.

Điều này khiến Triệu Doanh Doanh phải xuýt xoa, xoa cằm, ánh mắt đầy dò xét nhìn hắn:

"Anh không bình thường."

Hoắc Bằng Cảnh ngẩng lên nhìn cô:

"Chỗ nào không bình thường?"

Trong thang máy, hình ảnh của cô phản chiếu trên bốn vách kính, như một tấm lưới vây chặt lấy hắn, không cách nào thoát được.

Triệu Doanh Doanh nói:

"Hôm nay trông anh thân thiện hơn, đáng ngờ lắm. Bình thường anh lúc nào cũng kiêu căng."

Hoắc Bằng Cảnh:

"Thế sao?"

Giọng hắn vẫn nhàn nhạt, không thể hiện nhiều nhiệt tình, nhưng quả thực không còn sự lạnh lùng như trước. Điều này đã đủ đáng ngờ.

Triệu Doanh Doanh nhìn hắn từ đầu đến chân:

"Anh bị kích thích gì à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!