Câu nói ấy vừa thốt ra, cả phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng, không gian im phăng phắc.
Hoắc thừa tướng? Hoắc thừa tướng nào?
Triều đình hiện nay, họ Hoắc làm thừa tướng chỉ có một người, chính là vị Hoắc tướng nổi danh khắp chốn.
Mà người vừa rồi lại nói mình họ Hoắc…
Triệu Mậu Sơn trong lòng giật mình, vội vã định quỳ xuống hành lễ, nhưng Hoắc Bằng Cảnh nhanh tay đỡ ông dậy.
"Bá phụ không cần đa lễ."
Tiêu Hằng hiển nhiên không ngờ đối phương lại có xuất thân lớn đến vậy, trong lòng không khỏi kinh hãi. Nếu đúng như vậy, thì hắn chẳng cách nào sánh được với Hoắc Bằng Cảnh.
Sắc mặt Tiêu Hằng tái xanh, đứng ngây ra tại chỗ.
Hoắc Bằng Cảnh liếc hắn một cái, chân đá mạnh vào chân Tiêu Hằng:
"Gặp đại nhân mà còn không quỳ?"
Cơn đau thấu xương ở chân khiến Tiêu Hằng ngã quỵ xuống đất. Ngẩng đầu nhìn Hoắc Bằng Cảnh, hắn nghiến răng, không cam lòng chất vấn:
"Ngươi nói ngươi là Hoắc tướng thì là Hoắc tướng sao? Từ Hồ Châu đến Kinh thành, đi đi về về ít nhất cũng mất hai tháng. Làm sao kiểm chứng được?"
Tiêu Hằng là thư sinh yếu đuối, chưa từng luyện võ. Cú đá vừa rồi của Hoắc Bằng Cảnh khiến hắn toát mồ hôi lạnh, giọng nói cũng run rẩy.
Nghe hắn nói, trong lòng Triệu Mậu Sơn cũng dấy lên chút nghi ngờ. Nói cho cùng, chỉ dựa vào lời hắn, quả thật khó mà chắc chắn…
Hoắc Bằng Cảnh hơi nheo mắt, khẽ cười, không trả lời câu hỏi của Tiêu Hằng. Hắn chỉ giơ tay, rút thanh đao bên hông, kề thẳng vào cổ Tiêu Hằng.
Lưỡi đao lạnh buốt khiến Tiêu Hằng rụt người, giọng run rẩy:
"Ngươi… ngươi muốn làm gì?"
"Chỉ riêng những lời ngươi vừa nói đã là tội bất kính với bản tướng. Nếu bản tướng xử lý ngươi, cũng là lẽ thường tình." Giọng nói của Hoắc Bằng Cảnh mang theo uy áp của kẻ bề trên, đến mức ngay cả Triệu Mậu Sơn bên cạnh cũng toát mồ hôi lạnh.
Tiêu Hằng bị lời nói ấy dọa cho cứng họng, chỉ dám im lặng nhìn chằm chằm vào lưỡi đao sát bên cổ mình, trong lòng sợ hãi tột độ. Hắn chỉ muốn tìm lại chút thể diện, chứ không định đánh đổi mạng sống của mình.
"Ta tin… ta tin… Là ta có mắt không tròng, mạo phạm Hoắc tướng…" Tiêu Hằng nghiến răng, khó khăn nhượng bộ.
Hoắc Bằng Cảnh lạnh nhạt hừ một tiếng, cười khẩy:
"Đúng là vô dụng."
Vừa không có mắt nhìn, lại chẳng có chút khí khái.
Hắn thu đao, chỉ buông một chữ:
"Cút."
Tiêu Hằng được người hầu đỡ dậy, chật vật khập khiễng rời khỏi Triệu phủ trong sự nhục nhã.
Triệu Mậu Sơn còn chưa kịp hoàn hồn sau không khí căng thẳng vừa rồi thì đã thấy nhi nữ không tim không phổi của mình chạy ngay đến trước mặt Hoắc Bằng Cảnh, vỗ tay khen ngợi đầy vui sướng:
"Tướng công của ta thật lợi hại, thật khí phách!"
Triệu Mậu Sơn lau mồ hôi trên trán.
Hoắc Bằng Cảnh nhìn Triệu Doanh Doanh, không hiểu sao khi nghe lời khen của nàng, trong lòng hắn lại có chút vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!