Hiện thế, Minh phủ.
Giờ khắc này, tiếng gào của Lữ Dương vẫn chưa tan đi, dư âm còn vang vọng bên tai. Chỉ một thoáng trước, thân ảnh hắn đã tan biến ngay dưới ánh mắt của mọi người.
"Biến mất rồi…"
Trên Hoàng Tuyền lộ, Ngang Tiêu chắp tay đứng thẳng, cảm nhận sự biến động vi diệu trong thiên địa, lập tức nhận ra hai luồng sức mạnh to lớn của Đạo Tổ đang lặng lẽ dao động.
"Định số và bức tranh thời gian của Thích Ca đều xuất hiện dị thường. Định số yếu đi chừng một phần ba, còn bức tranh thời gian giảm khoảng một phần năm… Quả nhiên, tên Chưởng Kiếp ở Thành Đầu Thổ kia đã ẩn vào trong lưới nhân quả, khiến Thánh Tông lão bất tử và Thích Ca đuổi theo."
"Đã như vậy, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."
Trong khoảnh khắc, Ngang Tiêu đã có quyết đoán. Giờ phút này, hắn cùng vị Chưởng Kiếp Độ Nghiệp Tiên Quân kia tạm thời là đồng minh – kẻ kia thu hút hỏa lực, còn hắn thì ra tay ở phía khác.
Nghĩ đến đây, Ngang Tiêu lại bước đi. Lần này hắn không còn chút do dự, sải một bước đã vượt qua Hoàng Tuyền lộ.
Tiếp theo là cầu Nại Hà.
Rồi đến Vọng Hương đài.
Và cuối cùng là Tam Sinh thạch.
Những nơi này, từng mảnh trong Minh phủ, lần lượt hiện ra dưới ánh mắt hắn. Trong lòng Ngang Tiêu dấy lên muôn vàn suy nghĩ, song hắn không hề chần chừ.
"Tam Sinh thạch có thể khơi dậy ký ức tiền kiếp và hiện thế. Dù trải qua năm đời luân hồi, cho dù linh hồn ta đã bị Minh phủ tẩy sạch, khi đứng trước tảng đá này vẫn có thể nhớ lại trí tuệ xưa… Chẳng lẽ muốn ta nhìn lại quá khứ sao?"
Hình ảnh vụt hiện lên.
Nhưng Ngang Tiêu nhanh chóng nhận ra — hắn vốn không có tiền kiếp. Trước khi ý thức của Ngang Tiêu sinh ra, linh hồn hắn hoàn toàn trống rỗng.
"… À!"
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Ngang Tiêu bật cười: "Ý này là gì? Muốn nói cho ta biết, linh hồn ta vốn là do người khác sắp đặt sao?"
Đó là lời giải thích duy nhất.
Trong biển Hư Minh, linh hồn vạn vật đều không ngừng luân hồi qua vô số tuế nguyệt, vốn không thể tồn tại một linh hồn "duy nhất một đời".
Trừ phi — linh hồn ấy không phải tự nhiên sinh ra, mà do ai đó vì một mục đích nào đó mà tạo thành. Như vậy, cuộc đời, thành tựu, tất cả của người ấy đều nằm trong sự toan tính tinh vi của kẻ khác.
Một chân tướng đủ khiến người ta hoài nghi bản thân, thậm chí sụp đổ.
Nhưng Ngang Tiêu vẫn bình thản, nét mặt không đổi. Tam Sinh thạch từng khiến vô số tu sĩ dừng bước, hắn lại thản nhiên vượt qua!
"Âm mưu thì đã sao?"
"Âm mưu chỉ có thể tính được quá khứ của ta, chứ không thể đoán được cảm ngộ và quyết tâm của ta. Con đường của ta, chỉ có chính ta mới bước được."
Ngang Tiêu ngẩng đầu, sải bước. Hắn không bị chân tướng vạch trần kia trói buộc, Tứ Phương Quỷ Vực cũng chẳng dám cản trở bước chân hắn.
Khí thế hắn ngày một tăng!
Thiên hạ đệ nhất Chân Quân — danh xưng này không phải Ngang Tiêu tự phong, mà là sự thật.
Đối với nhiều Đại Chân Quân khác, cửa ải này gần như không thể vượt qua. Nhưng dưới bước chân của Ngang Tiêu, bọn họ chẳng khác nào đất sét, gỗ mục, chẳng thể ngăn nổi dù chỉ một khắc.
"Ầm ầm!"
Cuối cùng, Ngang Tiêu phá tan mọi ngăn cản, tiến vào khu vực trung tâm của Minh phủ — cũng là mảnh ghép cuối cùng, cửa điện U Minh Phủ Quân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!