Chương 8: Liên quan đến vấn đề não bộ...

Đêm khuya thường là thời gian siêu thị nhập hàng về, mà siêu thị Sơn Hải này cũng không ngoại lệ.

Có không ít công nhân đang đứng xung quanh bậc thang, chẳng ai nói năng gì, một ngọn đèn đường ảm đạm rọi xuống tay vịn rỉ sét của cầu thang, ở gần siêu thị không có đèn đường, trông về phía xa xa có thể nhìn thấy hàng loạt đèn đóm nhấp nháy sáng rực cả một khu nội thành sầm uất, nhưng nơi phố xá cũ kỹ này lại như bị quên lãng, sự tĩnh lặng chết chóc bao trùm, không có ô tô, cũng khẳng có bất kỳ tiếng động gì.

Một con mèo đen nhảy lên trên nắp thùng rác, nó bỗng nhiên quay đầu lại nhìn sang bên này, lập tức meo một tiếng dựng hết cả lông trên người, phi nhanh lủi đến góc đường rồi mất dạng.

Không lâu sau đó, một luồng sáng đỏ sậm lướt qua màn đêm bay tới.

"Nhanh nhẹn chút cho ta, chuẩn bị nhận hàng, nếu ai tính sai lượng hàng hóa của khâu mình thì, hừ!" Một người đeo hoa tai màu trắng, môi tái nhợt, trông như một ca sĩ trẻ mới nổi từ trong siêu thị đi ra, lạnh lùng răn dạy đám công nhân.

Luồng sáng đỏ sậm đã tới rất gần, có thể nhìn rõ được kia thật ra là những đôi mắt đỏ rực, bởi vì bọn họ bay quá nhanh, lại xếp thành hàng ngay ngắn, cho nên trong buổi đêm u ám này trông có vẻ vô cùng đáng sợ.

Trên lưng những người kia đều khiêng một cái rương lớn màu đen, chính vì nó có màu đen cho nên cũng không nhìn ra được đó là chất liệu gỗ gì.

Bọn họ mặc dù có dáng vẻ như con người, nhưng từ đầu đến chân đều được bao phủ bởi một bộ lông dài, động tác cứng còng, vừa đáp xuống mặt đất liền lập tức đặt rương xuống.

Nhưng may là thủ lĩnh của bọn họ lại là một con người trông cực kỳ bình thường.

Cao cao gầy gầy, mặc một cái quần short thể thao nhãn hiệu nào đó cùng với áo ba lỗ, trên chân là một đôi dép lê chỉ hơn mười đồng.

Đôi mắt cũng là màu đỏ rực, nhè nhẹ phát sáng, hắn vừa giẫm chân xuống mặt đất liền bắt đầu than vãn:

"Cái đám Nhật Chiếu Tông kia quá thất đức, vậy mà dám nói là phải đặt hàng trước mười năm, nếu không chỉ có thể dựa vào sản lượng hàng hóa năm đó mà cung cấp, ta rủa cả phái của hắn đều không tên nào phi thăng được."

Nói xong liền phất tay, tất cả rương đều bật mở, bên trong là đủ loại hàng hóa.

Có rau củ hoa quả và thực phẩm đông lạnh còn tươi mới, còn có vật dụng hàng ngày do con người sản xuất, mà nhiều hơn nữa là mấy thứ kỳ quái, ví dụ như một rương chứa toàn bình hồ lô bằng sứ, hoặc một rương mà bên trong toàn là nước, có chiếc đuôi của một con cá chép vảy bạc thấp thoáng lướt qua.

Có một lồng sắt chứa sinh vật sống, có cả một cái cây với lá xanh xum xuê, cùng với các loại khoáng thạch lòe lòe phát sáng, thậm chí còn có cả rương toàn là đất cát màu xám.

Hơn nữa hàng hóa ở mỗi rương dường như cũng không giống nhau, công nhân của siêu thị và đám quái vật lông rậm liên tục chất hàng ra ngoài, nhưng trong rương vẫn còn đầy ắp.

Khoảng chừng hai tiếng sau mới tạm thời dọn xong hàng, sau đó đám người liền bận rộn tính toán.

"Tổng giá trị hàng hóa hôm nay là... chín ngàn bảy trăm vạn, xin đến quầy thu ngân tính tiền." Người quản lý giao nhận hàng hóa đeo hoa tai màu trắng kia cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Người đàn ông mắt đỏ kia thản nhiên nhún nhún vai, loẹt xà loẹt xoẹt kéo đôi dép lê đi vào trong siêu thị.

Bỗng nhiên, hắn dừng lại hít sâu một hơi.

"Oán khí thật nồng, mùi máu tươi thơm quá ——" người đàn ông mang dép lê ngẩng đầu thì thào, chợt trông thấy ở khu vực trưng bày hàng hóa có một cái lồng sắt, bên trong có một sinh vật hình người tóc tai bù xù ôm cái búa loang lổ vết máu đang cuộn mình run rẩy, phát hiện có người đến gần, nó đột ngột ngẩng phắt đầu, đôi mắt đỏ lừ, ngón tay cong cong như một lưỡi câu sắc bén, nó nắm lấy lồng sắt mà phát ra tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ xen lẫn sợ hãi.

"Úi, thứ tốt đây! Vậy mà lại là quỷ La Sát từ người sống biến thành!"

Người đàn ông mang dép lê thế nhưng lại kề sát mặt vào chiếc lồng mà say mê hít vào thật sâu, mặt mày hớn hở nói:

"Nguyên chất! Bao nhiêu tiền?"

"A, ngươi nói thứ này hả? Đây là quản lý Đỗ vừa bắt về hôm nay, còn chưa định giá đâu."

"Đỗ Hành? Vậy thôi quên đi, ta tình nguyện đi theo Dư Côn chơi vật tay còn hơn đi trả giá với hắn." Người đàn ông mang dép lê tiếp tục lắc lư đi vào trong siêu thị, đi được nửa đường liền gặp một lão hòa thượng đang đứng giậm chân giận dỗi.

"Theo cách nói của loài người là sao nhỉ, à đúng rồi, là đi địa hàng —— đâu ra chuyện ta đây đang địạ hàng giữa chừng, người của siêu thị Sơn Hải các ngươi lại chạy tới giành hàng chạy trước là sao? Cái tên quỷ keo kiệt Đỗ Hành kia, rõ ràng là hắn không muốn trả lương cho ta chứ gì!!"

Giám đốc Dư đứng đó hòa giải:

"Ây da, đại sư bình tĩnh! Này hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn."

Hừ! Chiêm Không đại sư tức giận phất tay áo, chống thiền trượng đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!