50, Đánh nhau trên đường...
Lúc trước khi Thẩm Đông bị cảnh sát tông cửa vào nhà bắt đi, hồ sơ ghi chép cuộc sống hơn 20 năm của hắn cũng bị đào ra nghiên cứu, rồi lại bị quy chụp cho một cái kết luận hết sức vặn vẹo: trời sinh bạo ngược.
Cái kẻ như hắn vốn đã không phải con ngoan trò giỏi gì, từ thuở nhỏ đã không ngừng phạm lỗi rồi bị xử phạt, nguyên nhân không gì ngoài ẩu đả đánh nhau, từ bé đã bắt đầu đánh người, cho đến lúc vào trung học rồi, lại bị một đám người chặn trong ngõ hẻm, cuối cùng Thẩm Đông thì vào đồn công an, còn những kẻ khác thì vào bệnh viện.
Nhưng đó chẳng qua đều là thiếu niên bất lương hay côn đồ phố chợ, nhiều nhất cũng chỉ là du côn lưu manh chuyên đi lừa đảo gạt người, tuyệt đối không phải yêu quái!
Mấy người nói xem cái tên yêu quái dám một mình chạy đến tìm Đỗ Hành đánh nhau kia có lực thực như thế nào? Ít nhất cũng phải là một tên BOSS, mà không khéo còn là quái thú thượng cổ nữa ấy chứ, bây giờ chạy tới siêu thị Sơn Hải mượn vị đầu bếp kia có còn kịp không?
Ngay cả cấp bậc tiểu thuyết võ hiệp mà hắn còn chưa khiêu chiến qua, đùng một cái nhảy lên tới loại quyết đấu đỉnh cấp thần thoại này thì ai mà HOLD được!
Thẩm Đông theo bản năng mà nhìn xuống đôi bàn tay mình.
Trăm phần trăm đều là thịt, cho dù Đỗ Hành có nâng hắn lên ném qua bên kia thì cũng chả đập chết nổi yêu quái, mà hắn cũng chẳng được như mấy vị đấu sĩ cất thánh kiếm trong cánh tay phải của mình, đánh đâu thắng đó như trong manga Nhật Bản... Cả người hắn, tính luôn từ đầu đến chân, thứ sắc bén duy nhất có thể sử dụng như vũ khí chỉ có —— chẳng lẽ là răng nanh?
"A? Không thể tin được Đỗ Hành ngươi mà cũng đi thu đồ đệ... A?"
Ánh mắt trêu tức của đối phương đột nhiên ngưng trọng.
Đặc thù cơ bản của cao thủ chính là không thể nhìn ra được cảnh giới tu vi, không nhìn ra được nguyên hình, thậm chí còn không nhìn ra được có chỗ nào khác với người bình thường, nhưng chưa từng có loại Cao thủ nào chỉ tùy tiện đứng đó mà cũng có thể tiêu hao linh khí, lại còn không chút thu liễm và khống chế như Thẩm Đông này, chỉ có ở mấy ngàn năm trước, phàm nhân mang vận cứt chó ăn được linh đan tiên quả mới có thể trở nên như vậy.
Đây là thứ tình huống gì?
"Nguy, đối diện ta là thứ gì vậy? Mắt ta không được tốt lắm."
"Mắt thuộc hạ lại càng kém hơn so với đại nhân."
... Cứ như vậy mà đánh nhau thì thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ.
"Có khí tức người sống." Người thanh niên ngửa đầu hít sâu, mớ xích bạc trên người hắn cũng theo đó mà rung rung, hắn chậm rãi bước lại gần, động tác vô cùng quỷ dị, không giống như đang bước đi, ngược lại cứ như đang chậm rãi xê dịch, loại tư thế vô thanh vô tức này, quả thật khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Đôi mắt kẻ nọ nhìn chằm chằm vào Thẩm Đông, đôi môi khẽ mở, đầu lưỡi đỏ tươi phân làm hai nhánh, mà làn da vốn trắng bệch lại dần dần ánh lên một màu xanh nhạt, từng mảng từng mảng gồ lên.
Tiếp sau đó là một tiếng ầm vang, ngay vị trí ban đầu liền xuất hiện một con mãng xà khổng lồ màu xanh.
Bởi vì có kết giới, nơi này và thế giới bình thường đã được ngăn cách, cho nên dù thân thể con quái vật kia có đè lên một loạt xe hơi thì cũng không tạo thành bất kỳ thương vong nào, lớp vảy bóng loáng của nó thậm chí còn quét qua dải ngăn cách trên đường, cái đuôi nhọn hoắt còn hất tung đám rau xào trong chảo ở ven đường, toàn thân mãng xà từ trên xuống dưới đều quấn xích bạc, mà kinh khủng nhất chính là phần đầu rắn, thế nhưng vẫn còn giữ bộ dạng con người, ngay cả tóc cũng có.
Ngay sau đó một con mãng xà khổng lồ màu trắng cũng nối đuôi xuất hiện, chẳng qua bộ dáng nó trông có vẻ bình thường hơn, cực kỳ hung hãn, vảy dựng ngược, gần như non nửa cơ thể cũng theo đầu rắn mà vươn lên thật cao, ước chừng có hơn mười thước.
Hai con mãng xà với kích thước không mấy khác biệt gần như lấp kín đường cái, từ trần xe buýt công cộng cho đến thùng xe tải, dãy hàng rào sắc nhọn trồng từ những bụi cây cũng bị chúng coi nhẹ mà quật nát, chẳng biết là nhờ kết giới chắc chắn không thể bị ảnh hưởng, hay là do lớp vảy của chúng nó quá cứng rắn.
Nhìn hai con quái thú cứ như trong phim khoa học viễn tưởng này đây, Thẩm Đông cứng đờ người, hỏi:
"Chắc không có liên quan gì đến cái truyền thuyết Tây hồ kia đâu nhỉ?"
Một con Bạch xà một con Thanh xà? Rất dễ tạo thành hiểu lầm đó biết không, chính bởi vì cuộc giao chiến vớ vẩn rách việc của Pháp Hải ở giới Tu Chân kia, mới dẫn đến sự xuất hiện của các loại yêu quái còn sót lại từ thời hồng hoang này —— khoan khoan, thanh xà mới là chủ nhân hả?
Vị trí sai quá rồi!
"Đây là loại quái vật khó đối phó thứ hai U Minh giới..."
"Là lão Nhị mà Dư Côn đã nhắc tới à?"
Trước mắt Thẩm Đông chợt tối sầm, sau khi bị kéo mạnh ra, hắn mới phát hiện con thanh xà người quấn đầy xích bạc kia đang há mồm ngoạn lấy chiếc Volkswagen màu đen, trong ánh mắt nó tràn ngập phẫn nộ và nóng nảy:
"Giết hắn, Nguy, mau xé nát hắn!"
Thẩm Đông theo bản năng mà lui về phía sau, thế nhưng đầy đường đều là thân rắn màu trắng màu xanh đan xen, vừa nhìn thì hoàn toàn không thể tìm thấy đầu rắn đang ở nơi nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!