Sự thật chứng minh, Thẩm Đông đúng là ngủ đến hồ đồ rồi, nửa đêm hắn giật mình tỉnh giấc xác định bản thân vẫn còn sống, hơn nữa còn có tay có chân, không phải là một thanh kiếm được đặt trong tủ thủy tinh ở viện bảo tàng để triển lãm, sau khi phát tiết cảm xúc bằng cách rống vào mặt Đỗ Hành xong, hắn lại ngã đầu ngủ khò.
Dù sao những ngày hè nóng bức cũng đã qua, mặc dù vào ban ngày nhiệt độ vẫn khá cao, nhưng ban đêm thì đỡ hơn nhiều, ngoài cửa sổ có gió hiu hiu thổi vào, Thẩm Đông mơ mơ màng màng mò không thấy gối đầu, liền thuận tay cuộn cuộn cái mền rồi gối lên, tay chân dang rộng, cánh tay đặt trên một vật ấm áp mềm mại nào đó đặc biệt thoải mái, thế nên từ nửa đêm đến sáng hắn cứ thế mà ngủ say sưa.
Lúc đồng hồ báo thức reo vang, hắn lười biếng hé mắt.
Giường mềm quá đi mất, thật chẳng muốn dậy chút nào... Khoan khoan, hình như có cái gì đó không đúng! Lúc chủ nhà cho thuê thì vật dụng trong nhà cực kỳ đơn sơ, ở hai phòng đều là giường lót ván gỗ, mùa hè chỉ trải một lớp chiếu bên trên, giường cứng đến mức có thể ép thẳng đĩa đệm cột sống người ta.
Những người đặc biệt gầy, ngủ trên cái giường thế này một đêm là có thể đau nhức cả người, vậy cảm giác mềm mại này ở đâu ra?
Thẩm Đông mơ màng giơ tay lên sờ một cái.
Có nhiệt độ, cũng không phải là quá mềm, cảm giác thật săn chắc thật thoải mái ——
Úi!
Thẩm Đông đột nhiên từ trên giường bật dậy, cứng họng nhìn chằm chằm phía trước: Sao anh ở đây?
Đỗ Hành cũng chậm rãi mở mắt ra, từ cổ đến thắt lưng gần như tạo thành một đường thẳng tắp, hai tay buông thõng, những ngón tay thả lỏng gập nhẹ vào nhau gác lên đầu gối, tóc dài buông xõa sau lưng, có vài sợi rủ xuống trên vùng xương quai xanh cân xứng, lúc nhìn gần liền có thể thấy được màu da y cũng không phải trắng, mà là mang vẻ trơn mượt như ngọc, hai mắt vốn khép hờ nay đã hé mở, tinh quang lưu chuyển, chỉ một ánh mắt liền có thể khiến cho người khác sợ hãi.
Ngoại trừ trong phim truyền hình, đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Đông nhìn thấy có người bày ra tư thế ngồi thiền tiêu chuẩn đến mức này.
Mà điều kiện tiên quyết là đối phương không phải đang ngồi trên giường của hắn!
Hơn nữa điểm chết người chính là ——
"Quần áo của anh đâu rồi hả?"
Thẩm Đông nhìn trái nhìn phải, trên sàn nhà chỉ có dép lê của hắn, còn có cái gối đầu bị ném xuống hồi đêm qua (...) chăn một nửa ở chỗ này, một nửa thì ở chỗ Đỗ Hành, mới nãy bị hắn đột ngột kéo qua, vừa lúc tuột xuống tới thắt lưng người kia.
Mấy người nói người tu chân đều là tử trạch đúng không, vậy cái thứ lồ lộ bên dưới ngực kia là gì?
Muốn thành tiên thì chung quy cũng đâu bị kiểm tra xem có đạt được mấy múi cơ bụng tiêu chuẩn gì đâu đúng không?
Thẩm Đông quả thực muốn đập đầu vào tường quách cho xong, vóc dáng và chiều cao của Đỗ Hành cũng không chênh lệch bao nhiêu so với hắn, theo cách nói thông thường thì là cao thấp mập ốm đều không mấy khác biệt, nhưng tại sao có người cởi quần áo thì múi nào ra múi nấy, có người lại chỉ có một đống thịt mềm trên bụng, một múi cơ có kiếm cũng chẳng ra, đây là nỗi đau khôn nguôi trong lòng Thẩm Đông, rõ ràng hắn mạnh mẽ đến như vậy, nhưng tay có gồng lên cũng chẳng thấy chuột, còn nếu hắn mà đi nhuộm tóc hút thuốc ấy hả, đảm bảo sẽ thành thanh niên bất lương côn đồ phố chợ cho xem, công bằng ở đâu hả?
Mà hỏng bét nhất chính là, lúc nãy khi hắn ngủ say, tay phải hình như khoát lên ——
Trên đùi Đỗ Hành?!
Cái tư thế ngồi khoanh chân ngay ngắn đến như vậy, dù có là tay của người nào đi nữa thì cũng đừng hy vọng gác lên đùi y được, cho nên cái đáp án kia thiếu điều khiến cho Thẩm Đông muốn đập đầu vào tường lần nữa để xác nhận rằng mình không phải đang mơ.
Sau khi Đỗ Hành mở mắt ra thì câu nói đầu tiên chính là:
"Đồng hồ báo thức của cậu." Còn đang reo vang không ngừng, đảm đương vai trò nhạc nền.
Thẩm Đông nhanh chóng vươn tay ấn tắt đồng hồ báo thức trên di động, sau đó trừng mắt:
"Đờ mờ, đừng nói với tôi, anh đây là đang vận công, cho nên mới không mặc quần áo mà ngồi thiền đó nha?"
Lúc này đây Thẩm Đông còn đang cứng đờ người mà cầm cái chăn, không dám kéo ra cũng chẳng dám nhúc nhích.
"... cậu có mặc quần áo lúc đi bơi không?" Đỗ Hành hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Ý anh là quần áo gia tăng lực cản à? Phắc, lớp huấn luyện bảo rằng linh khí ở Nhân gian khá loãng, nhưng cũng đâu có nói cách tu hành ở giới Tu Chân là phải đặc biệt lõa thể kiểu đó đâu!"
Thẩm Đông cảm thấy cả người đều rất không thoải mái.
"Này cũng không phải, nếu muốn làm chơi ăn thật thì quần áo phải là pháp bảo, còn không thì đừng mặc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!