Chương 42: Cuộc sống mới...

Tháng chín, vẫn là thời điểm nắng gắt cuối thu còn thiêu đốt, nhiệt độ bên ngoài liên tục tăng lên không hề giảm xuống, vì thế công việc yêu cầu đi lại bên ngoài nhiều cũng rất dễ tìm.

Thẩm Đông cầm lại giấy căn cước từ trong tay Đỗ Hành, về nhà ngã đầu ngủ một giấc, ngày hôm sau liền vui vẻ thoải mái mà chạy đến chợ việc làm nộp đơn làm chuyển phát nhanh.

"Có phương tiện liên lạc chứ!"

Thẩm Đông lập tức gật đầu:

"Đương nhiên là có, đã đóng tiền mạng đầy đủ."

"... Có phương tiện giao thông không?"

Xe đạp!

"Cậu vẫn là quẹo trái, nộp đơn cho dịch vụ giao đồ ăn tận nơi đi!"

...

Vì thế kế hoạch tìm việc làm của Thẩm Đông liền từ nhân viên chuyển phát nhanh biến thành nhân viên tạm thời chuyên đi giao đồ ăn trong một nhà hàng Hồng Kông nào đó.

Thành phố này đúng là một nơi rất thần kỳ, ở đây có rất nhiều món ăn vặt, hội tụ đủ đặc sản nam bắc, nhưng mấy tiệm nổi tiếng được coi là danh tiếng tốt thức ăn ngon đều có một điểm chung rất là lừa người —— không giao đồ ăn bên ngoài, không theo phương thức mua nhóm*.

*Mua nhóm: Hán việt là Đoàn cấu ( Eng:

Group buying – Group purchase): hình thức mua nhóm được áp dụng để được các nhà bán lẻ giảm giá khi một nhóm lớn các khách hàng sẵn lòng mua một món hàng giống nhau.

Nằm xéo với nhà hàng Hồng Kông này là một cửa hàng bán thang bao* nổi tiếng thành phố, mỗi ngày chỉ bán đến 10 giờ sáng, trước cửa tiệm lúc nào cũng có một hàng dài người đứng chờ, câu mà chủ quán nói nhiều nhất chính là

"Đợi lồng bánh tiếp theo đi".

Người dân thành phố rất chú trọng việc ăn uống, vừa đột ngột nghĩ tới thì liền lập tức ngồi xe buýt cả tiếng đồng hồ đến xếp hàng mua bánh bao, chuyện này rất hay xảy ra, cửa hàng như thế này chẳng bao giờ cần phải lo đến chuyện không có khách hàng.

*thang bao: bánh bao có nhân bánh là thịt và canh, cắn vào một cái thì giống như được ăn ba thứ mì, thịt và canh cùng một lúc. (baidu)

Còn nhà hàng Hồng Kông nửa bán đồ Trung không bán đồ Tây trông rất cao cấp này thì lại không giống vậy, cho dù là vào giờ cơm cũng chẳng thấy được số ghế đầy được tám phần.

Thẩm Đông vừa chạy tới xem thử, liền nhanh trí phát hiện ra, thì ra ông chủ nhà hàng này rất có bản lĩnh mà cầm menu bảng giá danh thiếp nhà hàng đưa đến quầy tiếp tân của một loạt khách sạn nhà tắm KTV trong bán kính cách đó 1 km, nói là giao đồ ăn, nhưng thật ra là chỉ đi giao trong một vài trường hợp, ông chủ mới đầu còn cực kỳ bủn xỉn định cho nhân viên rảnh rỗi không có việc gì làm đi giao, mà cô bé đó không ngốc, mấy người còn lại cũng không ai chịu đi, cho nên đành phải ra ngoài thuê người.

Chẳng qua bản chất keo kiệt của ông chủ này vẫn không thay đổi, tìm người giao đồ ăn mà còn phải thi đợt hai, cuối cùng Thẩm Đông lại vì cái lý do cực kỳ là trẻ tuổi bộ dạng không tệ, tuyệt đối có thể bước vào sảnh lớn của khách sạn bốn sao không bị bảo vệ đuổi ra mà trúng tuyển.

Chưa tới mười ngày, Thẩm Đông đã quen thuộc với đủ các loại hình ăn chơi giải trí xung quanh nhà hàng, bao gồm một phòng đánh mạt chược nằm tại một góc khuất bí mật, một nhà tắm với mô hình kinh doanh mập mờ bất minh, còn có một khách sạn giá rẻ được xưng là chốn tuyệt vời để yêu đương vụng trộm —— nhưng mấy thứ này cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Tuyệt đối sẽ không có loại chuyện mang tính khiêu chiến cao đối với thế giới quan như vừa bước vào một cái WC lại phát hiện là nhà hàng, đi taxi lại phát hiện lái xe là kiếm tu đâu.

Cho nên thế giới này vẫn rất là bình thường.

Ma quỷ được xem là của hiếm, rất ít khi thấy được, số lượng du côn lưu manh hay mấy tên cặn bã còn vượt xa cả yêu ma quỷ quái nữa ấy chứ.

Nếu bỏ qua tên nhóc ly miêu lúc nào cũng đu bám ở trên yên sau xe đạp của hắn không buông, có thể nói cuộc sống của Thẩm Đông đã hoàn toàn trở lại như bình thường.

—— ngoại trừ việc mỗi ngày về nhà đều nhìn thấy cái TV LCD 46 inch treo vắt vẻo trên bức tường phòng khách kia.

Chủ thuê từng đến thu tiền thuê nhà một lần, Thẩm Đông cũng chả dám để ông ta vào cửa, vừa gặp dưới lầu liền vội vàng nộp tiền cho ổng.

Cửa phòng Đỗ Hành lúc nào cũng đóng chặt, cho dù có bước vào xem thử, bên trong cũng trống huơ trống hoác không thấy được bất cứ vật gì, nhưng thỉnh thoảng khi Thẩm Đông nửa đêm rời giường uống nước, hoặc từ trong nhà bếp đi ra, lại bất ngờ phát hiện Đỗ Hành đang êm đẹp ngồi trong phòng khách —— cái tên này nhất định là biết thuật xuyên tường phép ẩn thân gì rồi!

Không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào quấy nhiễu, lại lần nữa quay về với cuộc sống yên bình mà vội vàng lúc trước, nhưng Thẩm Đông càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng.

"Này, mày nói thử xem, anh ta không phải là gặp chuyện phiền phức gì rồi chứ!" Sau ba ngày không thấy Đỗ Hành đâu, lúc nhàn rỗi Thẩm Đông lại ngồi chồm hổm ở một góc nhà hàng, cúi đầu hỏi Thạch Lưu đang hăng say liếm móng vuốt bên chân mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!