Gió lạnh thổi qua, thậm chí còn có vài bông tuyết lẻ tẻ bay không ngừng.
Trên mảnh đất trống dưới đài luyện võ, mấy hàng người đứng thẳng tắp, không ai dám cử động dù chỉ một chút, họ chỉ có thể dùng khóe mắt khẽ liếc lên không trung. Một mảnh tối đen như mực không thấy ánh mặt trời, hơn nữa giờ là tháng tám, thật không hiểu làm sao lại có tuyết rơi như thế này.
Di động của Thẩm Đông đến ngày thứ ba thì đã cạn sạch pin, trong lều quân ngoại trừ giường chung thì cũng chỉ có một cái lò sưởi cỡ bự, đừng nói là mấy thứ như nguồn điện hay ổ điện, ngay cả cái bàn cái ghế cũng chẳng thấy đâu.
Lôi Thành thiếu điều nước mắt giàn dụa, bởi vì yêu cầu của khóa huấn luyện là
"Ôm binh khí của mình ngủ" hoặc là
"Dùng binh khí của mình làm gối ngủ".
Thạch Lưu không thể cầm được bất kỳ thứ binh khí gì, cho nên nó vẫn cứ như cũ mà thoải mái ung dung nằm thẳng cẳng ngủ khò. Thậm chí ngay cả lúc tập thể bị bắt đứng nghiêm như cọc gỗ thế này, cũng có vô số yêu ma quỷ quái hâm mộ nó —— a, nó là đang ngồi xổm, ít ra còn có chỗ đặt mông.
Thụ yêu lần nào cũng vậy, đứng một lúc là ngủ quên, cho nên gã thường xuyên bị phạt chạy.
Đây đúng là một sự thật tàn khốc, nếu như nói tốc độ của Thẩm Đông là thua xa so với lão hổ, vậy thì Thẩm Đông cũng có thể vượt xa thụ yêu cả một eo biển Mariana.
Với cái chủng tộc trời sinh ngay cả đi đường cũng không thể, đến lúc tu luyện thành tinh mới học được vài kỹ năng thế này thì đúng là cực kỳ đau thương mà!
"Ngươi cho là tu hành ngàn năm, đã biến hóa thành người thì rất giỏi à?"
Vị tướng quân trẻ tuổi kia vừa vươn tay tuốt kiếm ra khỏi vỏ, thụ yêu đã bị chặt thấp đi một đoạn: "Ngươi mà có thể ra chiến trường sao? Ngươi ngay cả chạy trốn cũng không biết, chẳng lẽ định dựa vào vỏ cứng thân dày để cản kẻ địch à?
Chỉ cần một chiêu Chưởng Tâm Lôi, cộng thêm vài ngọn yêu hỏa... Trước khi thân thể bị đốt rụi thì ngươi có chắc rằng bản thân có thể nhảy xuống sông kịp lúc không?Khoan đã, ta chỉ là một gốc cây thôi mà!
"Dưới tình huống bình thường thì chỉ đóng vai phông nền thôi chứ!"Vậy tại sao ngươi không an an ổn ổn ở lại trong rừng rậm Thần Nông Giá làm một gốc cây đi? Vì cớ gì lại biến hóa?Nơi này ngay cả ánh mặt trời cũng không có, ta cũng sắp chết...Nói hưu nói vượn!
"Vị văn sĩ triều Tống kia lại tới, hắng giọng bắt đầu giảng bài,"Công pháp ở giới Tu Chân có ngàn vạn, thứ gọi là đắc đạo thành tiên, chủ yếu chính là cái Đạo này đây, đạo của yêu quái và lệ quỷ là khác biệt, đạo của Phật môn và Nhật Chiếu Tông cũng không giống nhau.
Giống như khi ngươi muốn đến một nơi nào đó, đường đi có thể có thiên thiên vạn vạn, quan trọng là... phát hiện được một con đường thích hợp nhất với ngươi, đồng thời cũng không thể bị mất phương hướng nửa đường.
Hôm nay chúng ta sẽ được học điều quan trọng nhất của giới Tu Chân, cũng là mối nguy lớn nhất.
"Chẳng lẽ là núi Bắc Mang?"Đúng vậy, rất rõ ràng, đó chính là linh khí.
"Thẩm Đông hắc tuyến, may mà lớp huấn luyện lệ quỷ chết oan chưa bao giờ điểm danh người nào lên trả lời câu hỏi."Ánh mặt trời, thức ăn, nước uống... bên trong những thứ dùng để duy trì sinh mệnh kia đều có linh khí, thế nhưng lại khá loãng.
Nguyên lý của Ích Cốc Đan chính là ngưng tụ linh khí luyện thành đan dược, nguyên lý của Cố Hồn Đan cũng giống như vậy...
"Ừ, ăn một viên là sống được một năm, đây mới gọi là ăn chứ. Giống như lương khô dạng nén ấy."Linh khí ngày càng giảm bớt, người phàm càng ngày càng nhiều, đó là một vòng tuần hoàn ác tính, giới Tu Chân này 400 năm nay không ai có thể độ kiếp phi thăng thành công.
Tu luyện tới một giai đoạn nhất định, tuy rằng có thể ổn định linh lực tuần hoàn, nhưng các nhân tố ngoại lực cũng không đủ để tạo ra linh lực dư thừa, cho nên không có biện pháp thành tiên..."
Sau đó lại ba hoa một đống thuật ngữ đầy thâm ảo, ý nghĩa đại khái chính là tổng sản lượng linh khí trong 400 năm qua trượt thẳng xuống một đường, trong 20 năm gần đây lại càng liên tục hạ thấp rồi đình trệ, toàn bộ giới Tu Chân lâm vào thảm cảnh khổ cực lầm than, tương lai mờ mịt.
Nhưng năng lực lại có hạn, không có biện pháp tra rõ ngọn nguồn cứu vớt thị trường (khụ, được rồi, không phải cứu vớt thị trường chứng khoán, là cứu thế), chỉ có thể vắt óc ra suy nghĩ biện pháp đối phó.
Chẳng hạn như nói phải cố gắng tu luyện, chờ người khác thất bại rồi nhảy vào chiếm lợi —— lúc tu sĩ chết đi thì linh lực cũng sẽ tiêu tán, có thể chiếm đoạt bao nhiêu thì hay bấy nhiêu —— đờ mờ, này là liều mạng xem ai sống lâu hơn thì có, nhưng nếu người khác không chịu chết thì phải làm sao, vì thế hơn 100 năm trước giới Tu Chân suýt chút nữa là bùng nổ nội chiến, rất nhiều tiểu yêu quái và môn phái nhỏ có năng lực kém đều bị diệt (Lôi Thành: thị trường chứng khoán bị đóng băng thì nhà bán lẻ nhất định cũng sẽ thiệt lớn), vằn dặt nhau mãi như vậy nhưng vẫn không có biện pháp, cho tới hôm nay giới Tu Chân chẳng còn phân biệt chủng tộc, chẳng còn phân biệt chính tà, cũng không có đoàn kết.
Chính bởi vì muốn cố gắng dựa vào đủ các loại đường ngang ngõ tắt mà tìm ra một phương pháp rời khỏi trần gian này.
Vậy những chữ ở mặt sau thẻ hội viên của siêu thị Sơn Hải cũng là ý này sao?
Đờ mờ, cảm giác này cứ như vừa đặt chân lên một chiếc thuyền sắp chìm tới nơi ấy!
"... Trước nguy cơ vô cùng cấp bách này, nếu cứ để mặc như vậy, giới Tu Chân một ngày nào đó sẽ hoàn toàn biến mất."
Bầu không khí nặng nề cứ như ngày mai là tận thế vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!