Tiếng chuông điện thoại reo vang khiến Thẩm Đông bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, hắn mơ mơ màng màng vươn tay sờ quanh gối đầu, lôi ra một cái Nokia đời cũ áp đến bên tai:
"A lô... Cái gì, cậu nói Lôi Thành chết rồi, mới sáng sớm mà giỡn gì kì vậy... A? Nhảy lầu?"
Thẩm Đông đột nhiên từ trên giường ngồi phắt lên, đầu tiên là ngơ ngác nhìn di động ngẩn người, sau đó cứ để chân trần mà đứng bật dậy, cầm cái quần dài vắt trên giường xỏ vào, lại tròng thêm cái áo T
-shirt rồi liền chạy ra ngoài.
Không rửa mặt cũng chẳng thèm chải lại mái đầu rối bù, Thẩm Đông ngồi trên xe đạp chạy về phía nhà của người bạn học.
Chỉ mới tám giờ sáng, mặt trời cũng đã xuất hiện, ánh nắng gay gắt đến nỗi khiến người ta đổ mồ hôi ròng ròng, tiếng ve kêu không dứt ở hai bên đường, trên mặt đất cũng khô ráo, hoàn toàn không còn chút dấu vết gì của trận mưa đêm qua.
Lúc Thẩm Đông vừa đến, linh đường của Lôi Thành đã được dựng xong, một loạt vòng hoa được bày biện, tiếng khóc rần trời, không ít bạn học và giáo viên cũng đến, dù sao cũng chỉ vừa mới nhận được bằng tốt nghiệp, Lôi Thành lại là người mà bọn họ đã chìu dắt bấy lâu.
Có vài người mặc đồng phục cảnh sát, mang vẻ mặt nghiêm túc mà nói gì đó với cha của Lôi Thành.
Một người đang êm đẹp, bỗng dưng đùng một cái lại nhảy lầu tự tử là thế nào, thằng nhóc kia không yêu đương gì, tính cách còn rất vô tư, tuyệt đối không có khả năng chạy đi nhảy lầu. Số mệnh con người, thật sự là một thứ rất khó nói.
Thẩm Đông đang ủ rũ đứng ở nơi đó, bỗng nhiên liếc thấy một bóng người. Hắn lập tức cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Lôi Thành đang ngồi xổm bên cạnh người mẹ đang khóc đến khàn cả giọng của mình, vươn tay muốn chạm vào để an ủi bà, thế nhưng tay lại xuyên qua. Thẩm Đông dụi dụi mắt nhìn kỹ lại, nhưng lại chẳng thấy được gì nữa cả.
Gặp quỷ rồi?
"Hôm qua là ngày Quỷ Môn Quan mở..." Một người phụ nữ trung niên nhà ở gần đó lúc đi ngang qua còn thì thầm.
Mấy thứ này là cái gì chứ!
Cho dù người chết rồi hóa thành quỷ, tên cũng sẽ được chép lại trong Sổ Sinh Tử đi —— bạn sai rồi, tên của Lôi Thành đúng là được ghi trên một tập hồ sơ rất dày, nhưng đó lại là sổ đăng ký hội viên của siêu thị mua sắm Sơn Hải. = =
Âm linh đều sẽ tiêu tán sau mười phút người đó chết đi, trừ phi là quỷ chết oan hoặc oán linh, chấp niệm sẽ khiến chúng sinh ra một thứ sức mạnh rất lớn.
Đương nhiên Lôi Thành chỉ đơn giản là thuộc loại chết nhằm cái ngày khá tốt ( này!) nên còn có chút thời gian để lang thang nơi này nơi kia, mà mới đây lúc đang trên đường Về nhà, hắn lại tò mò chạy vào cái siêu thị nào đó đang tổ chức lễ mua sắm.
Mà Cố Hồn đan, cũng tuyệt đối là thứ tốt.
Gặp phải sự kiện bất hạnh này, Thẩm Đông đương nhiên không còn tâm trạng đi đến thị trường nhân tài mà tìm việc.
Ngày hôm sau, lúc đi làm thì Thẩm Đông vẫn còn hơi ngơ ngẩn, thường xuyên hết nhìn đông tới nhìn tây, cái siêu thị rách nát này vẫn tiêu điều không một bóng người.
Hắn không gặp một con yêu quái hay lệ quỷ nào ở khúc cua, cũng chẳng thấy quỷ hồn nào bị đâm chết ở đầu đường, cho nên chuyện ngày hôm qua hoàn toàn chỉ là ảo giác nhỉ.
"Chào buổi sáng, Tiểu Thẩm."
"A... Chào buổi sáng, quản lý Đỗ!"
Thẩm Đông thờ ơ xoay đầu sang chỗ khác, bỗng nhiên phát hiện vị quản lý ở bàn tiếp tân này hôm nay chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, còn cái áo khoác xám kia chẳng thấy đâu nữa, nhìn dáng vẻ y càng trông giống một vị giáo sư ở trường đại học, hoặc ít nhất cũng là luật sư hay bác sĩ tâm lý trong mấy bộ phim Hồng Kông dài tập, đi trên đường thì chắc chắn tỷ lệ người ngoái đầu nhìn sẽ là trăm phần trăm.
Này chắc là thứ khí chất thành thục và quyến rũ mà mấy em gái nhỏ hay nhắc tới đây!
Từ thứ hàng vỉa hè không tên không tuổi mà mặc thành nhãn hiệu thời trang Paris cao cấp, người đàn ông này cũng biết lôi kéo giá trị cừu hận lắm!
Thẩm Đông còn đang nhìn dáng vẻ của quản lý Đỗ mà ngu người, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay huơ qua huơ lại.
"Úi, a! Chào buổi sáng chị Tề!"
Trước mặt hắn là một cô gái béo mập họ Tề, tên là Tề Lung. Đúng, là lung trong lung linh, lần đầu biết được điều này Thẩm Đông cũng mắc cười dữ lắm, nhưng hắn cảm thấy vậy là không lễ phép, hơn nữa người ta béo cũng đâu mắc mớ gì tới tên họ đâu, cho nên hắn cố nhịn.
Tề Lung là người bên bộ phận tài chính của siêu thị Sơn Hải, cũng chính là người đem Thẩm Đông từ chợ việc làm đưa tới đây, lúc ấy thông báo tuyển người của siêu thị Sơn Hải trơ trọi nằm một góc, mà cô gái béo mập này trông cũng rất bình thường, ngoại trừ Thẩm Đông thì hoàn toàn chẳng ai thèm liếc nhìn một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!