Thẩm Đông ấn nhóc ly miêu đang tò mò ló đầu ra về lại trong ba lô, ném một miếng bánh trung thu vào trong, chỉnh lại ba lô trên vai, sau đó xuôi theo dòng người ra khỏi trạm xe lửa Hàng Châu.
Cũng không còn cách nào khác, ở những nơi công cộng không được phép mang theo thú cưng, từ sau khi gặp chuyện không may tại kết giới núi Bắc Mang, thường thì không ai có thể trông thấy nhóc ly miêu này cả. Thẩm Đông lên xe lửa rồi thì cũng chẳng quản lý nó nữa, nó ngồi xổm bên chân Thẩm Đông nhưng lại bị một đứa bé thấy được, may là người xung quanh đều nhìn không thấy, liền trách móc cô bé kia nói dối, hoàn toàn không đếm xỉa đến đứa nhỏ đã uất ức đến mức oa oa khóc lớn, đến nỗi Thẩm Đông cảm thấy như mình đang ăn hiếp trẻ nhỏ.
Về phần Lôi Thành, quỷ thì còn cần mua vé làm gì!
Cậu ta hào hứng xuyên tới xuyên lui giữa đám người, những người bị chạm vào chợt cảm thấy lạnh lẽo, còn thong thả ngó quanh quất xem gió lạnh là từ đâu thổi tới.
"Này, cậu thật sự tin chuyện quản lý Đỗ nói à?"
"Nhóc này có thể trừ tà sao?" Thẩm Đông lần thứ hai ấn nhóc ly miêu tò mò vào lại bên trong, không chút để ý mà nói, "Không cần quan tâm đó là thật hay giả, tớ chỉ biết là nếu giao nó cho Đỗ Hành, chắc chắn nó sẽ đói chết."
"Đừng có nhảy vào miệng người khác, tớ đang nói là ——" Lôi Thành xoay đầu sang chỗ khác, đúng thật là xoay, cái đầu xoay tròn 360 độ, bởi vì thấy được một cô gái trang điểm cực kỳ xinh đẹp.
"Đừng nhìn nữa, dù đầu có xoay đến rớt ra người ta cũng dòm không thấy cậu đâu!" Thẩm Đông không chút nể nang mà dội một xô nước lạnh.
"Tâm nếu bất tử, YY không ngừng, cậu thì biết cái gì?"
"Tim cậu đã ngừng đập từ lâu rồi."
"..."
Lôi Thành xoay đầu trở về, bày ra tư thế ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, thở dài: "Có vài người chết, hắn vẫn còn sống! Vài người còn sống, hắn đã sớm chết!"
Nhóc ly miêu ló đầu ra nhìn cậu ta, Thẩm Đông cũng nhìn cậu ta, chừng một phút sau Thẩm Đông mới hỏi:
"Nắng chiếu có chói mắt không?"
"Có hơi hơi..."
Lôi Thành nhanh chóng chạy tới chỗ râm mát bên góc tường mà ngồi, dùng ngón tay không có thật thể chỉ chỉ trỏ trỏ trên tấm bản đồ Thẩm Đông đang cầm: "Mau đến xem, Tây Hồ là ở hướng này!"
Thẩm Đông trợn trắng mắt.
—
Cái gì mà "Không có cậu tôi không thể thành tiên", nghe cứ như phần mở đầu của mấy bài bình thư Bạch Xà Truyền Kỳ, không báo đáp được ơn cứu mạng từ ngàn năm trước thì không thể thành tiên ấy. Bậy bạ bậy bạ, chắc chắn không phải như vậy đâu, Âm Tào Địa Phủ cũng đóng cửa rồi, ai mà biết được chuyện kiếp trước kia chứ?
*Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.
"Theo kinh nghiệm nhiều năm trời đọc tiểu thuyết kỳ huyễn tiên hiệp trên internet của tớ!" Lôi Thành bay qua, hạ thấp giọng như thể đang kể chuyện gì huyền bí lắm: "Cái gọi là thành tiên, chỉ có một vật là không thể không có?"
"Cái gì?"
Thẩm Đông lật lật tấm bản đồ vừa mua, thiệt là đau lòng quá đi! Tất cả mấy thứ phí đi đường phí ăn uống hay chi phí phụ đều phải tự mình bỏ ra, siêu thị Sơn Hải không phụ trách. Mấy người hỏi tại sao ấy hả? Bởi vì cái lớp bổ túc kia được gọi là lớp huấn luyện lệ quỷ chết oan đó, yêu cầu phải là thể loại giống như Lôi Thành thì mới được chứ sao? Vì thế 17 vạn của Thẩm Đông còn chưa tới tay thì đã mắc nợ Đỗ Hành thêm ba ngàn nữa.
—
Trên có thiên đường dưới có Tô Hàng, đây đúng là một nơi rất tốt —— nếu như hắn là đến du lịch chứ không phải tới tham gia cái lớp huấn luyện vừa nghe đã muốn đi chết kia.
"... Thì phải là Độ Kiếp Đan, nghe nói ăn vào là có thể nâng cao tỷ lệ phi thăng!" Lôi Thành còn đang ba hoa chích chòe, cực kỳ hưng phấn nói, "Tuy rằng trên thực tế loại đan dược này có thể không mang cái tên giống như vậy, nhưng chắc chắn sẽ có công hiệu không khác mấy, cho nên Thẩm Đông cậu không phải người, cậu là một viên thuốc!"
"Cút!" Thẩm Đông đá Lôi Thành một cước khiến cậu ta lăn luôn vào cái thùng rác đặt trong trạm xe lửa.
"Ha ha." Bên cạnh có người ôm bụng cười to, khiến cho Thẩm Đông chẳng hiểu mô tê gì mà ngẩng đầu nhìn sang.
Đó là một người đàn ông mặt to mắt hí, diện mạo không đẹp lắm, tuy rằng gã chẳng làm gì, nhưng từ khi bắt đầu ra khỏi trạm xe lửa, nhân viên bảo vệ tuần tra xung quanh vẫn cứ luôn dè chừng nhìn chằm chằm gã. Bi kịch của người trời sinh có bộ dạng không giống người tốt trong truyền thuyết là đây.
Thẩm Đông chợt cảnh giác, hắn biết trong mắt người khác mình nhiều nhất cũng chỉ là một thằng điên gắt gỏng vì ngồi xe lửa quá lâu nên muốn đạp cái thùng rác cho hả dạ mà thôi, chẳng có gì đáng cười cả, lẽ nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!