Chương 167: Phiên Ngoại: Vẫn là những chuyện gà bay chó sủa như vậy 3

Phàm là kiếm tu, thật ra trong lòng đều chất chứa ngạo khí.

Đây cũng bởi vì thực lực của bọn họ thông thường đều vượt xa cảnh giới của những người cùng thế hệ, kiếm tu lại độc lai độc vãng, thế nên bản thân cũng khó tránh khỏi việc hình thành nên bộ dạng kiêu ngạo bễ nghễ.

Kiếm tu thật sự đã trút rất nhiều tâm huyết vào thanh kiếm của mình, thế nên đối với những chuyện tình cảm thông thường cũng vô thức lãnh đạm đi nhiều, Tu Chân giới dù có rộng lớn hơn nữa, cũng rất khó gặp được một kiếm tu khác, cho dù có gặp, bọn họ cũng không giống như những cao thủ phàm thế khác, ngay cả khi đối chiến, cũng rất khó nảy sinh thứ tình cảm hữu nghị tán thưởng lẫn nhau —— bởi vì kiếm là Đạo của mỗi người bọn họ, Đạo bất đồng thì đương nhiên bất tương vi mưu*.

*Đạo bất đồng bất tương vi mưu:

Không cùng chí hướng quan niệm thì không thể hợp tác bàn luận được.

Vậy nên, cho dù Tần Phong kiếm tiên là người bị ăn hành nhiều nhất trong Đoạn Thiên Môn, trên có một sư phụ lười biếng, dưới còn phải trông nom sư đệ, bản thân lại không có đồ đệ, lời nói cũng không kiên định quả quyết được như người ta, nhưng năm xưa ở Tu Chân giới, ông ta tuyệt đối cũng là một vị cao nhân vũ lực siêu việt rất khó tới gần!

Được rồi, về phần bốn vị kiếm tiên không thuộc truyền thừa của Đoạn Thiên Môn, truyền thuyết mà bọn họ lưu lại Tu Chân giới cũng phải nói là vô cùng vang dội, trăm ngàn năm qua vẫn có vô số hồ yêu lấy sự tích của bọn họ ra mà hù dọa mấy nhóc hồ ly ưa khóc lóc vòi vĩnh đòi ăn thịt gà.

Thế nhưng một sớm phi thăng, ngàn năm thành tiên, trở về Nhân gian, hình tượng của bọn họ lại... hoàn toàn sụp đổ!

Khụ khụ, không phải là sau khi thành tiên, thứ ngạo khí kia đã bị mài mòn không còn sót lại chút gì, mà sự thật là một đám kiếm tiên cùng ở dưới một mái hiên, không phải tai họa thì cũng thành ra tai họa: sư đồ chướng mắt lẫn nhau, tính tình lại không được hòa hợp, đều cảm thấy rằng bản thân không nhất thiết phải chịu đựng đối phương, mà quan trọng nhất chính là thực lực của cả hai đều cao, tùy tiện đánh nhau cũng sẽ không quậy ra tai nạn chết người, thế nên ——

Ngạo khí trong lòng, cộng thêm tư tưởng tự đánh giá cao bản thân từ khi còn ở Nhân gian khiến cho họ cảm thấy không thể so đo với người có thực lực kém, không muốn

"ngộ thương mạng người để tránh động chạm đến Thiên Đạo", tất cả những băn khoăn này giờ đây đều bị rũ sạch, áp lực quá lâu thì tính cách cũng trở nên táo bạo chẳng kiêng nể gì.

Dù sao tất cả mọi người đều là kiếm tiên, lại còn là đồng môn, đã vậy rồi thì ai sợ ai nào, rút kiếm ra chiến thôi.

Lúc có mặt Trường Thừa môn chủ, bọn họ còn biết cẩn thận dè chừng, mà một khi môn chủ bế quan, đám kiếm tiên ngoại trừ không dám dỡ nóc phá nát luôn cả Thanh Hoàn Động Thiên, thì khi đã đóng cửa lại là chuyện mất mặt tổn hại thân phận đến mức nào cũng dám làm, nào là đánh lén sau lưng, bố trí bẫy rập, ném kiếm vung đấm đập cho đối phương sưng tím con mắt... lấy tiên nhưỡng là phí qua đường do người ta nộp lên bày ra uống đến say quắc cần câu, cùng đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi khác.

Đây đều là những việc mà bọn họ chưa bao giờ làm, cũng sẽ không đời nào làm khi còn ở Tu Chân giới.

Cửu Trọng Thiên Kiếp, Tử Tiêu Thần Lôi.

Có thể qua được cửa ải này, không chỉ là phi thăng, đồng thời tâm cảnh cũng sẽ theo đó mà sáng tỏ thông suốt, dù sao mỗi vị kiếm tu bắt đầu từ ngày bước chân trên con đường cầu Đạo, đã biết trước bản thân sẽ phải đối mặt với Thiên Kiếp đáng sợ nhất.

Việc này cũng giống như ngàn vạn người chen chân lên một con đò, nơm nớp lo sợ chờ đợi đến lúc có thể thoát ly phàm thế đến bờ bên kia, duy chỉ có ta là mang theo tâm tính ngạo mạn tiêu sái bước trên cây cầu độc mộc, thậm chí còn tỏ ra vô cùng đắc ý.

Nhưng khi gặp được kiếm tiên khác có xuất thân tương tự, việc đó sẽ không còn gì đáng để nói nữa, vả lại trong tiềm thức cũng đã tự động đem sự tồn tại của các kiếm tiên khác lên vị trí ngang bằng với chính mình.

Ba năm ở trong cùng một ký túc xá tập thể, đến người thường còn đùa giỡn cãi nhau ầm ĩ gia tăng tình cảm, huống chi là các kiếm tiên trăm ngàn năm ở chung dưới một mái nhà.

Nói đơn giản chính là, trước khi gia nhập Đoạn Thiên Môn, mấy vị kiếm tiên nào đó đều tự nhận rằng bản thân mình chính là tuyệt thế cao nhân thiên tính lạnh lùng, mà sau này —— bọn họ chợt phát hiện tính cách của mình còn có một mặt khác.

Thật ra trong mỗi con người đều tồn tại tế bào ngu ngốc, chỉ là phải xem bạn đang ở trong hoàn cảnh nào, gặp được loại người nào.

Hung danh của Linh Hoán kiếm tiên, từ tầng trời thứ mười tám trở xuống, phải nói là không ai không biết.

Thật ra cái sự lười biếng của ông ta chỉ khá hơn được đồ đệ Lạc Trì có một chút xíu thôi, cũng thuộc vào loại tử trạch trong Thanh Hoàn Động Thiên, nhưng cớ vì sao mười tám tầng trời ai ai cũng đều biết đến thanh danh hung hãn của ông ta?

Lúc ban đầu vốn là ông ta vừa phi thăng lên, không muốn đi tìm Trường Thừa môn chủ, kết quả là lạc đường hết chỗ này tới chỗ khác, mà Cổ tiên lại hết sức kỳ thị những người phi thăng đến từ Nhân gian.

Linh Hoán là một tên bên ngoài ngang ngược, bên trong yếu nhược điển hình.

Ở bên ngoài, không cần biết là có lý hay vô lý, kiếm của ông ta chính là đạo lý! Rất nhiều Hoang thú Cổ tiên cũng bởi vì vậy mà chịu không ít thua thiệt trong tay ông ta.

Còn tại Thanh Hoàn Động Thiên ấy hả, không cần biết là có lý hay vô lý, môn chủ chính là đạo lý! Linh Hoán kiếm tiên tuyệt chẳng dám nói ra dù chỉ là nửa chữ không.

Mà các vị kiếm tiên còn lại cũng chả khác là bao, cho dù lúc ở nhà hình tượng gì cũng vứt xó hết không thèm quan tâm, nhưng một khi đi ra ngoài hoặc là đơn độc đối mặt với thần tiên khác, bọn họ sẽ bày ra nụ cười nhạt hoặc là vẻ ngạo mạn lạnh lùng cố hữu của mình, hai mắt chỉ hận không thể mọc luôn trên đỉnh đầu, lúc nói chuyện có thể lược bớt thì liền lược bớt, chẳng bao giờ chịu nhả quá hai ba chữ.

Cho nên thỉnh thoảng có thần tiên đi ngang qua Thanh Hoàn Động Thiên, trông thấy Linh Hoán ôm đầu chạy trốn lại còn kêu gào thảm thiết, phía sau là Trường Thừa môn chủ nổi giận đùng đùng xách kiếm đuổi theo, bọn họ cũng nhịn không được mà rùng mình.

Sau đó chúng tiên liền âm thầm dán nhãn cho Trường Thừa môn chủ là

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!