Chương 16: Tổn thương không dậy nổi...

Cái chuyện tay nghề nấu nướng này thật sự phải xem ở thiên phú, có người chỉ cần học đại một vài thứ là có thể làm ra một món ăn có sắc có vị, mà có người chỉ chiên trứng thôi cũng có thể trây trét được một mớ khét lẹt ra.

Muốn trụng vỏ sủi cảo cũng phải có kỹ xảo riêng, sau khi nước sôi mà bỏ hết toàn bộ vào thì chúng sẽ dính chặt vào nhau, biến thành một nồi bánh canh, còn bên trong thì chắc chắn có đợi đến nửa cuộc đời cũng chả chín nổi.

Thẩm Đông vẫn chưa ăn cơm trưa, hắn quyết tâm dù có bị đánh chết cũng chả dám bước vào nhà ăn nhân viên của siêu thị Sơn Hải thêm lần nào nữa. Ai mà biết được cái đám phi nhân loại kia mỗi ngày ăn thứ gì cơ chứ?

Hắn dù đang bận rộn nhưng vẫn không nhịn được mà ló đầu nhìn ra ngoài.

Chiếc TV 46 inch vẫn yên ổn treo trên bức tường phòng khách, bên trong hiển nhiên là đang chiếu cái kênh phong cảnh thiên nhiên kia, vừa lúc quay đến chỗ một vách núi, bên trên vách núi là thảm thực vật xanh um tươi tốt, bên dưới là một dòng sông, bên trên dòng nước còn có một dải sương mù lượn lờ.

TV bật lên, nhưng trong nhà lại chẳng có ai, Đỗ Hành vốn không có ở nhà.

Cái TV này rốt cuộc là làm sao mà chạy vào nhà được? Cho dù vừa mua xong, nhưng ít ra cũng phải chờ giao hàng rồi lắp đặt chứ! Cứ như vậy mà tự bay tới treo trên tường một cách đầy ảo diệu thế hả?

Hy vọng lúc chủ nhà đến thu tiền thuê không bị dọa cho sợ chết...

Mặc dù cứ luôn an ủi bản thân rằng cái TV này tám phần là do Đỗ Hành mua, mà tuyệt đối y cũng chẳng có ý tốt gì, nhưng Thẩm Đông vẫn cảm thấy không yên lòng, sự hiếu kỳ càng ngày càng tăng vọt, xui khiến hắn đến chuyển kênh, xem thử coi giới Tu Chân có chương trình thi hoa hậu gì không, hay là có

"Một trăm phương pháp đối phó với cương thi" không, học mấy thứ này cũng chả có hại gì!

Tay nghề không tồi.

Phía sau Thẩm Đông bỗng vang lên một giọng nói.

Thẩm Đông đang dùng dao phay cắt mớ vỏ sủi cảo đã luộc sơ thành từng miếng nhỏ chợt giật mình, dao phay chặt mạnh lên tấm thớt gỗ, những thứ này là đồ gia dụng chủ nhà cho thuê cùng với phòng ở, lỡ như làm hư là phải bồi thường đồ mới đó!

Thẩm Đông luống cuống xem xét vết dao trên thớt có sâu hay không, sau đó tức giận quay đầu lại:

"Anh chui ở đâu ra vậy?"

"Đương nhiên là đi từ cửa vào." Đỗ Hành mắt cũng không chớp, nói chuyện như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Trời nóng như vậy, Đỗ Hành vẫn cứ một thân chỉnh tề, nhúm tóc nhét trong cổ áo một sợi cũng chẳng thấy rối, áo sơmi trắng tinh vô cùng sạch sẽ thẳng thớm, trên trán càng chẳng có lấy một giọt mồ hôi.

Trông y cứ như vẫn còn đang ở tại khách sạn có điều hòa, chứ không phải đang ở trong một căn phòng trọ bị nắng chiều hun đến oi bức.

"Đừng có lừa tôi, tôi có nghe thấy tiếng vặn ổ khóa hay tiếng cửa đóng mở gì đâu!"

"Buổi sáng cậu ra ngoài như thế nào, thì lúc nãy tôi cũng trở về giống thế ấy." Đỗ Hành ngồi xuống chiếc ghế đặt trước cửa phòng bếp, dùng biểu tình kỳ quái nhìn nhìn dao phay trong tay Thẩm Đông, còn có cái nồi cơm điện đang được dùng để nấu nước sôi ở đằng kia.

Thẩm Đông nghẹn lời, sáng nay hắn quả thật cứ như thằng ăn trộm mà chạy ra khỏi phòng, nhưng ý niệm vừa chuyển, hắn lại hùng hổ:

"Đừng có đánh trống lảng, TV trên tường phòng khách là sao? Tự nó mọc chân chạy tới hả? Tôi không trả tiền mua nó đâu!"

"Không cần cậu trả tiền, cậu chỉ có chút tiền lương ấy thôi mà."

Này là bị khinh bỉ đúng không! Thẩm Đông vô cùng tức giận, cầm cái thớt gỗ lên đổ thẳng mớ vỏ sủi cảo vào trong nồi cơm điện đang sôi ùng ục, một làn khói trắng bốc lên, khiến cho phòng bếp càng thêm nóng bức.

Không bao lâu sau một chén vỏ sủi cảo nóng hổi đã ra lò, đổ nước tương trộn tỏi lên, lấy thêm đôi đũa, bưng chén đến ngồi dưới quạt điện trong phòng khách, Thẩm Đông không chút khách khí liền bắt đầu ăn.

Uhm, nhìn cảnh sông núi tráng lệ hùng vĩ trong TV, ngay cả cái nóng mùa hè dường như cũng tiêu tán đi không ít.

"Nhìn gì mà nhìn... Muốn ăn thì tự làm đi!" Thẩm Đông cảm thấy ánh mắt Đỗ Hành nhìn mình vô cùng quái dị.

Không cần.

Liếc mắt nhìn nồi nước vẫn còn bốc hơi nóng, lại nhìn sang Thẩm Đông đang vùi đầu ăn, Đỗ Hành rốt cuộc xoay đầu xem TV.

"Anh nhiều tiền đến nỗi tiêu không hết như vậy thì có thể ăn đồ bên ngoài mà! KFC hay Pizza Hut cứ tha hồ mà lựa... Thật ra anh ở nhà vậy không bằng đi ra ngoài ăn, tiệm thức ăn nhanh hay tiệm pizza đều có điều hòa, còn mát hơn ở đây nhiều..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!