Nếu như nói ngã tư là nơi yêu ma chốn u minh lộng hành nhất, vậy thì bệnh viện chính là nơi chúng nó yêu thích nhất.
Vài luồng sương đen chưa thành hình nhè nhẹ lơ lửng trên hành lang và giữa những khe tường, chúng khá là yếu ớt, ngoại trừ hấp thu một chút sinh lực khiến người ta trở nên hơi suy yếu thì cũng không nguy hiểm là bao.
Nhưng hình dạng sương mù cũng chính là hình thái cơ bản nhất của chúng yêu ma, nói không chừng bên trong đó còn ẩn giấu một tên ma quỷ tham lam hùng mạnh khác.
11 giờ rưỡi tối, trên hành lang tối mù, chỉ có y tá trực ban đang ngồi trước quầy nghịch điện thoại di động, phần lớn bệnh nhân đều đã ngủ, kể cả người vào chăm nuôi họ. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách vang lên từ chai nước biển treo bên giường bệnh.
Một làn sương đen tụ lại dày đặc, men theo tay vịn trên giường bệnh lặng lẽ bò lên.
"... Hì hì, linh khí thật đậm, đây là thứ gì? Vị thật ngon..."
Đám sương đen ngưng tụ thành một bàn tay, cứ như thể là vật sống mà vươn ra, tới gần Thẩm Đông đang say ngủ.
Đỗ Hành lặng lẽ mở mắt, từ tư thế đang dựa vào bên giường chuyển sang ngồi thẳng dậy, hai tay chưa hề động, đám sương đen kia đã như tuyết tan thành nước mà tiêu tán khắp tứ phía, sương đen phát ra một tiếng gào sắc nhọn mà loài người không thể nghe thấy được, rơi xuống co quắp trên sàn gạch, giống như nước bị mặt trời làm cho bốc hơi, nhanh chóng tan biến.
Huh? Thẩm Đông mơ màng mở mắt ra.
Tiếng động gì vậy?
Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, chỉ phát hiện trên hành lang ngoại trừ mấy bệnh nhân và người chăm nuôi đang ngáy ngủ thì chẳng còn bất kì thứ gì cả, trên những tấm bảng điện tử hiển thị số giường bệnh và khu bệnh viện, vài con chữ đỏ lập lòe mờ ảo sáng lên.
Quả nhiên hắn không hợp với khí tràng bệnh viện mà, cứ thấy là khó chịu.
Đỗ Hành có lẽ cũng đã ngủ, y dựa vào vách tường nhắm mắt lại, hai tay khoanh trước ngực, đầu hơi cúi. Tóc y rất dài, tuy rằng bình thường đều được buộc lên gọn gàng, hơn nữa đuôi tóc còn giấu trong quần áo, nhưng lúc cúi đầu vẫn có vài sợi tóc rủ xuống trước trán, ban đêm bệnh viện tắt đi phần lớn thiết bị chiếu sáng, chỉ thỉnh thoảng mở vài ba ngọn đèn, có thể miễn cưỡng chiếu rõ mặt đất nơi đó và mấy chai nước biển treo bên giường, quang cảnh có chút tối tăm.
Dưới loại ánh sáng này mà quan sát Đỗ Hành, nhất định sẽ thấy tâm lý không được cân bằng.
Đã vậy còn đi làm quản lý khu lễ tân tại siêu thị, sao không trực tiếp vào giới giải trí làm minh tinh luôn cho rồi đi! Bảo đảm câu được một lượng fan khổng lồ... Từ từ, có vấn đề, Đỗ Hành là người hả?
Thẩm Đông quái dị suy ngẫm, người này giả dối như vậy, bộ dáng còn rất lừa tình, cũng có thể là yêu quái thiệt đó chứ! Ví dụ như rắn, hồ ly, hoặc lỡ đâu là lệ quỷ có thể biến hóa, còn có họa bì giống trong Liêu Trai Chí Dị thì sao!
Thẩm Đông suýt chút nữa là đưa tay sờ thử xem lông mày Đỗ Hành có phải là được vẽ ra hay không.
Đỗ Hành bên kia tuy là nhắm mắt, nhưng mỗi cử động của Thẩm Đông y đều biết rõ, đương nhiên y không biết thật ra Thẩm Đông đang hoang tưởng mình là một con lệ quỷ mặt mũi hung tợn, trước khi ra khỏi cửa phải khoác vào một lớp da người đã được vẽ lên.
Đỗ Hành chỉ cảm thấy được Thẩm Đông đang dùng ánh mắt chăm chú quan sát mình, y nghĩ, có lẽ Thẩm Đông rốt cuộc đã phát hiện y trông rất quen, sau đó cố gắng nhớ lại.
—— tuy biết rằng sóng não của hai người không cùng tần số, nhưng các người có thể sống sao cho giống như đang ở cùng một hành tinh không?
Thẩm Đông nghĩ ngợi lung tung một hồi, sau đó đặt đầu xuống ngủ khò.
Đỗ Hành chậm rãi mở mắt ra, yên lặng và bình thản nhìn người đang nằm trên giường.
Thế giới này thật sự rất kỳ diệu, lúc một vật cực kỳ thân thuộc hoàn toàn thay đổi hình thái xuất hiện trước mắt, ban đầu y gần như không thể tin vào hai mắt mình, nhưng lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng, người thanh niên thỉnh thoảng có biểu tình ngu ngốc mờ mịt, tính tình còn có hơi nóng nảy này quả thật chính là thứ đó —— mọi thanh kiếm đều là lạnh như băng, lúc dùng ngón tay vuốt ve thì thân kiếm sẽ hơi run rẩy, lúc ra khỏi vỏ thì như rồng ngâm, lúc nhuộm máu tươi thì lại mang một vẻ đẹp lộng lẫy mà sắc bén, không ai lại đi chú ý bản thân kiếm có ý kiến gì hay không.
Có lẽ những thanh kiếm khác nhau thì tính cách cũng không giống nhau...
Nhưng Đỗ Hành hoàn toàn không chịu thừa nhận tính tình của Thẩm Đông có liên quan tới bản thân mình.
Cho dù là tên Mục Dã Trịnh Xương Hầu cực kỳ chướng mắt Đỗ Hành, nhiều nhất cũng chỉ nói y là tên khó chịu không chút thú vị. Mà kiểu nói chuyện nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, từ ngữ thô thiển không trau chuốt của người này thì đây là lần đầu Đỗ Hành gặp qua.
Cho nên, đây là do bản thân kiếm có vấn đề sao? Nhưng bản thân kiếm thì có thể có vấn đề gì? Vật liệu khoáng thạch? Rốt cuộc là khi rèn dùng U Minh Chân Hỏa không đủ tinh khiết? Hay là khi làm nguội đã dùng phải nước suối có chứa tạp chất?
Thật khó hiểu.
Khóe mắt Đỗ Hành thoáng lướt qua, đám sương đen như dây leo bò theo vách tường len lỏi xuống dưới lập tức rụt về, biến mất không thấy bóng dáng.
Thật ra Thẩm Đông chả có tí đau ốm bệnh tật nào cả, châm kim truyền nước chẳng khác nào uổng phí, nhưng hắn cũng chả làm gì được, không phải là vì tay chân không có sức, mà là vì hắn cứ ù ù cạc cạc nằm đó không muốn nhúc nhích, dẫn đến nằm viện mấy ngày, cuộc sống của hắn trở nên vô cùng bi thảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!