Chương 6: Ở chung

Suy nghĩ một hồi, Tạ Văn Tinh mới hiểu được Quan Hạc nói thế là vì nghe thấy câu cậu thẳng lúc live stream, hơn nữa còn cả lúc hiểu lầm ở trên bàn cơm.

Hiểu lầm thì hiểu lầm, mà tờ hợp đồng hôn nhân vẫn để trên bàn, dù cuộc hôn nhân này với người khác chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch, Tạ Văn Tinh cũng cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Cậu cảm thấy lòng mình có chút chua xót, sợ Quan Hạc phát hiện, lúc nói chuyện cố gắng thả nhẹ tiếng: "Được thôi."

Không ngờ cậu nói được rồi, bên kia lại im lặng, mất một lúc Tạ Văn Tinh mới nghe thấy Quan Hạc nói: "Cậu cũng thật tùy tiện."

Tạ Văn Tinh nhíu mày, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng, may mà Quan Hạc vòng chủ đề câu chuyện lại: "Cậu muốn cách tuần nữa kí hay bây giờ kí?"

"Bây giờ kí.

"Tạ Văn Tinh làm việc trước giờ đều là kiểu thích thì làm nhanh chóng khẩn trương, mà Quan Hạc thì lại ngược lại. Quan Hạc cấp ba vốn là người chuyên sắp xếp lên kế hoạch, nếu Quan Hạc dự định kết hôn, Tạ Văn Tinh biết chắc chắn đến cuối cùng dù thế nào mình cũng sẽ bị kéo lên thuyền giặc. Cậu viết xuống tên mình ở phía dưới hợp đồng, mới vừa kí xong đã thấy Quan Hạc hỏi:"Có cầm chứng minh theo không?"

"Có cầm."

"Đi lấy giấy, cách đây hai kilomet có cục dân chính."

Đến tận lúc đêm đến nhà Quan Hạc, Tạ Văn Tinh vẫn còn mộng du. Nhà Quan Hạc ở khu biệt thự trong trung tâm thành phố, sân trước vào biệt thự không lớn, mà Tạ Văn Tinh từng thấy trên báo, nhà ở đây và biệt thự có sân vườn cực lớn ngoài ngoại thành có giá ngang nhau.

Sau khi vào trong, Tạ Văn Tinh đưa tay vào túi, sờ thấy một tấm bìa đặc biệt được làm từ giấy khiến cậu giật mình như bị điện giật rụt tay lại.

Giấy chứng nhận kết hôn.

Cậu có một quyển, trong tay Quan Hạc cũng có một bản khác giống hệt.

Không chờ Tạ Văn Tinh tiêu hóa hết sự thực, một tiếng gọi kéo tâm trí cậu quay lại.

"Quan tiên sinh đã về rồi?

"Người đi ra là một bác gái trung niên, trên khuôn mặt hơi mập mang nét cười, Tạ Văn Tinh thấy có chút quen mắt. Bà cũng đang nhìn cậu, trong mắt cũng có nghi hoặc như cậu."Dì Tống," Quan Hạc hỏi: "Cơm tối đã được chưa?"

"Đã xong rồi, theo lời dặn dò của cậu chủ làm mấy món cay. Đây là bạn của cậu?"

"Đây là Tiểu Tạ," Quan Hạc hình như đang cân nhắc nên giới thiệu Tạ Văn Tinh như thế nào: "Chiều hôm nay bọn cháu mới lĩnh giấy hôn thú."

Tạ Văn Tinh nhớ ra mình đã gặp qua dì Tống ở đâu rồi, sáu, bảy năm trước khi cậu đến nhà Quan Hạc, khi đó nhà Quan Hạc có một nữ giúp việc tầm trên ba mươi tuổi, cũng là người có hai má hơi mập, lúc nào cũng cười híp mắt.

Tất nhiên, họ của Tạ Văn Tinh làm dì Tống nhớ ra cậu là ai, cảm xúc trên khuôn mặt bà thoáng cái đã qua, dù có kinh ngạc, cũng không có quá nhiều tò mò đối với việc tư của gia đình chủ nhân.

Quan Hạc đưa Tạ Văn Tinh đi quanh nhà cho quen hoàn cảnh, dì Tống liền xuống bếp. Thường thì Quan Hạc hay ăn nhạt, cơ bản là không dính cay bao giờ, bảo sao hôm nay lại có yêu cầu làm thức ăn khác bình thường như vậy.

Bà còn nhớ cậu trai tên là Tạ Văn Tinh này.

Sao lại không ấn tượng cho được. Ngay đêm ba mươi, Quan Hạc nhận một cú điện thoại mà bỏ cả nhà ra ngoài, ngày đó tuyết còn rơi rất nhiều.

Lúc Quan Hạc quay lại có che ô, mặt ô xanh sẫm tràn đầy tuyết đọng, tuyết rơi kín một bên vai Quan Hạc, mà cậu trai đứng bên kia tán ô lại sạch sẽ chẳng dính chút tuyết nào.

Quan Hạc nói người đó chính là đàn em khóa dưới, nhà đàn em có vài chuyện đột xuất, liền ăn tết ở nhà bọn họ. Lúc bảo hai đứa bé đi tắm, Quan phu nhân đau lòng cực kỳ. Dì Tống vẫn nhớ mấy lời oán trách của Quan phu nhân tới tận giờ.

Bà nói, may mà Quan Hạc đưa về một đứa bé trai, nếu là bé gái, con bà sau này chưa chắc đã cần bà.

Đi ra từ hồi ức, dì Tống nhìn đồ ăn được chuẩn bị sẵn mà buồn rầu.

Tối nay bà nấu cháo, định nuôi dạ dày. Mà Quan Hạc đã đem người về rồi, giấy kết hôn cũng đã nhận, chắc là nên làm thứ gì có độ dinh dưỡng cao... Bồi bổ một chút?

Ăn tối xong, Tạ Văn Tinh vào phòng cho khách để live stream, cậu đã đặt trước hai đêm ở khách sạn, Quan Hạc lại nói hợp đồng kí thì cũng đã kí rồi, liền ở chung từ hôm nay đi. Tạ Văn Tinh chỉ có thể mang theo hành lí đến ở.

Kỳ thực cậu cũng không có gì nhiều, thứ giá trị nhất là cái máy tính của cậu, cả khách sạn và nhà Quan Hạc đều không có camera thích hợp, Tạ Văn Tinh liền nói với khán giả: "Ngày hôm nay tôi không ở nhà, không quay nhé.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!