Chương 45: Em là anh bạn nhỏ của anh

Người đánh vỡ im lặng trước tiên là Lê Diễn.

"Trặc, trặc chân?" Hắn hỏi dò Quan Hạc: "Bị trặc lúc nãy?

"Người kia không lộ chút biểu cảm nào, vừa mắt đối mắt với Quan Hạc, Lê Diễn có cảm giác như chân muốn nhũn ra. Dọa chết bé cưng rồi, ánh mắt hung dữ như vậy là chi? Vừa nghe thấy ông chủ bị trặc chân, một đám người còn đang vui vẻ bỗng nhiên im lặng như gà, Thời Gian kinh hồn bạt vía nói:"Vậy lên đây trước đã, Tiểu Tạ cũng uống rượu rồi."

Flash phụ họa:

"Anh không sao chứ? Rượu này cũng mạnh lắm."

"Cũng được..." Tạ Văn Tinh thở phào, cậu nói với Quan Hạc: "Anh lên trước?

"Quan Hạc lên rồi, không ai giúp cậu chặn nữa, Tạ Văn Tinh nhớ lời anh, ngâm mình xuống dưới hồ. Lê Diễn không hiểu ra sao, đưa tay kéo Tạ Văn Tinh lên:"Tiểu Tạ cũng lên đi?

"Tạ Văn Tinh lắc đầu một cái. Cậu uống rượu có tác dụng rất nhanh, mà mặt không đỏ ngay, ánh sáng mờ mờ trong club rọi vào hai má cậu, làm khí chất trên người cậu không giống với ngày thường lắm. Lê Diễn xác định mình là thẳng nam, chỉ là hắn có chút mê cái đẹp... Lúc hắn nhìn Tạ Văn Tinh có hơi ngẩn ngơ, đột nhiên trên lưng có lực truyền đến. Lê Diễn bị đạp bay xuống hồ bơi, người đạp hắn dùng rất nhiều sức, Lê Diễn vùng vẫy tạo bọt nước không nhỏ dưới hồ,"Cái đệch—

"Quay đầu lại đã thấy Quan Hạc đứng trên bờ, nửa câu sau bị Lê Diễn nuốt xuống. Hắn cười mỉa:"A Hạc bạn đạp mình làm gì?"

Quan Hạc không để ý tới hắn, anh cầm áo khoác đưa cho Tạ Văn Tinh đang ở trong bể, Tạ Văn Tinh mặc vào rồi mới leo lên thang.

Thấy động tác của hai người, ở trên bờ truyền đến những tiếng cười thưa thớt.

Sau khi lên bờ Tạ Văn Tinh bắt đầu quay cuồng, tác dụng của ly rượu giờ mới bộc phát, cảm giác với lần say lúc trước giống nhau như đúc. Cậu lắc lắc đầu, muốn để mình tỉnh táo một chút.

Chơi đùa lâu như vậy rồi, mấy người cũng rơi hết xuống nước, mọi người bắt yên phận uống rượu nói chuyện. Lúc trước Tạ Văn Tinh uống đầy một ly whisky, không ai dám rót rượu cho cậu nữa. Tất cả đều uống rượu, chỉ có mình cậu là uống coca.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tạ Văn Tinh thấy Thời Gian giơ ly rượu lên:

"... Không ngờ ngày hôm nay ngài và Tiểu Tạ lại tổ chức hôn lễ bù. Lúc ở Trùng Khánh biết được chuyện ngài và cậu ấy đã kết hôn, thực ra tôi không quan trọng việc này lắm, cậu ấy rất thích ngài..."

Mấy đội viên EVE cũng phụ họa, "Quả thực khó mà tin nổi", "Lúc Sờ thần vừa nói xong tôi cũng không tin được

"... Chờ mọi người nói hết, Thời Gian kéo về chủ đề chính:"Vậy thì chúc ngài và Tiểu Tạ trăm năm hảo hợp."

Mọi người kính hai người họ, không chỉ có mình Quan Hạc uống, mà Tạ Văn Tinh cũng nên uống. Một giây trước cậu còn bình thường, một giây sau cậu đã cầm ly coca lên vòng qua tay Quan Hạc, cánh tay hai người đan xen lẫn nhau.

"Quan Hạc, rượu giao bôi," Tạ Văn Tinh nhìn anh: "Uống nhanh."

Thời Gian không biết chuyện còn tưởng Tạ Văn Tinh đang đùa, ôi chà một tiếng: "Cậu gây rối đó à."

Lê Diễn hơi hơi hiểu Tạ Văn Tinh nhìn chằm chằm họ: "Cậu ta... Say rồi?"

Lê Diễn vừa dứt lời, Tạ Văn Tinh đã uống sạch coca của mình, cậu nhíu mày, tự mình nhấp một hớp rượu trong ly của Quan Hạc, sau đó chu môi nỗ lực miệng đối miệng truyền rượu cho Quan Hạc, có thể dùng từ phóng đãng để hình dung.

Cả đám người nhìn đến sững sờ, không ngờ Tạ Văn Tinh dám buông thả như vậy trước mặt mọi người. Quan Hạc cũng phối hợp với cậu uống hết rượu, anh hiểu cái tên này hẳn là say bí tỉ mất rồi.

Còn chưa tới chín giờ, rời đi sớm quá không tốt, Quan Hạc hơi dùng sức cản lại hành động của Tạ Văn Tinh, anh túm lấy đôi tay không an phận, người kia bị giữ tay rồi, lại còn lật tay lại dùng ngón tay cào cào lòng bàn tay anh.

"Đừng giữ em mà..." Tạ Văn Tinh cười hì hì, cổ họng ép xuống thấp: "Em muốn chạm vào anh."

Quan Hạc hơi thay đổi sắc mặt, anh đứng lên.

"Mọi người chơi đi, tiêu phí tính vào tôi. Tôi dẫn em ấy quay về," Quan Hạc cố ý nhìn Lê Diễn: "Chơi vui vẻ."

Hiểu đối phương mang Tạ Văn Tinh về làm gì, Lê Diễn còn đang tạm thời ở nhờ nhà Quan Hạc giơ tay lên nói: "Đảm bảo chơi đến sáng hôm sau.

"* Ở trên xe, Quan Hạc không dám làm gì quá đáng, Tạ Văn Tinh muốn táy máy chân tay, Quan Hạc không thể không né tránh động tác của cậu. Chắc là Tạ Văn Tinh hiểu nhầm ý anh, mấy lần thử thân mật nhưng bất thành, Tạ Văn Tinh có hơi lo lắng cắn răng, thấy cậu chuẩn bị cắn cả ngón tay của mình, Quan Hạc lên tiếng an ủi:"Anh không từ chối em, chờ một chút, ở ngoài không tiện."

Anh dùng hết khả năng thả nhẹ giọng, sợ kích thích đến Tạ Văn Tinh. Vậy mà cậu cứ nhìn chằm chằm anh, đột nhiên nói: "Sao anh lại tốt với em như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!