Cho hôn không?
Tạ Văn Tinh không suy nghĩ dù chỉ một giây đã nói lên chữ được, thực sự thì cậu không biết nên giải quyết tình huống như vậy thế nào. Quan Hạc muốn, thì cậu cho.
Huống hồ cậu còn rất muốn thân mật với Quan Hạc.
Nụ hôn ấm áp rơi xuống đôi môi, tay Quan Hạc cắm vào trong tóc cậu, lúc chiếc lưỡi luồn vào âu yếm, Tạ Văn Tinh hoảng hốt nhớ đến mỗi lần hôn nhau Quan Hạc đều thích giữ lấy gáy cậu.
Để cậu không có cách nào tránh, cũng không có cách nào cắt đứt từ một phía. Quyền chủ động luôn nằm trong tay Quan Hạc, đây là một tư thế hết sức hung hăng.
Hôn một lúc lâu hai người đã lăn lên giường, Tạ Văn Tinh không nhớ đến chuyện tiếp xúc thân mật hơn nữa bắt đầu từ lúc nào, đến khi cậu phục hồi lại lí trí, thì cậu phát hiện ra cổ họng mình đã cất lên tiếng nghẹn ngào trầm thấp tự bao giờ.
Tạ Văn Tinh bị dọa đến nỗi cắn phải đầu lưỡi một cái, cảm giác đau làm cậu tìm lại được chút lí trí: "Cách âm ở nhà em không tốt... A! Đừng đụng...
"Cậu nghe được tiếng thở dốc rối loạn của Quan Hạc. Vô cùng gợi cảm, khác hẳn với cái dáng tự chủ nghiêm túc của đối phương lúc trước. Tạ Văn Tinh bị âm thanh của Quan Hạc làm run chân, cậu đã mơ màng lắm rồi, nếu Quan Hạc muốn, chắc là cậu... Sẽ không để ý đến tình huống mà đồng ý. May mà Quan Hạc dừng lại, anh dựa vào Tạ Văn Tinh nhắm mắt một chốc, lúc mở mắt ra cắn nhẹ vào tai Tạ Văn Tinh:"Ngày mai tới nhà anh."
Anh có ý rất rõ, Tạ Văn Tinh không nhúc nhích, mất nửa ngày, cậu mới đỏ mặt đáp một tiếng.
Nghe bọn họ sẽ về nhà ở, mẹ Quan vô cùng vui vẻ, chín giờ sáng hôm sau đã gọi cho Quan Hạc hỏi hai người đi chưa, trưa thích ăn món gì...
Chỉ ở một tối đã đi, ông Tạ cũng không có ý kiến mới cái này, mà mẹ kế lại quan tâm mình vài câu, Tạ Văn Tinh cảm thấy khá kinh ngạc.
Quan Sa cố ý về nhà buổi trưa, cô bé đứng chờ ở cửa, thấy Tạ Văn Tinh từ trên xe bước xuống cô nhóc đã lạch cạch chạy đến.
Chuyện đầu tiên làm là sờ tay Tạ Văn Tinh: "Chị dâu lành vết thương chưa? Để em xem có để lại sẹo hay không, video trước kia làm em sợ muốn chết, em cũng không dám cho mẹ xem."
Nhìn một chốc Quan Sa lại nói: "Chị dâu trắng quá à, còn trắng hơn cả em nữa! Ngay cả tay cũng nhỏ vậy..."
Cô nhóc còn chưa sờ đủ, có một người vỗ bỏ tay cô xuống, kéo Tạ Văn Tinh đi về hướng thang máy. Quan Sa ngẩn người, chợt la lên:
"Anh hai làm gì vậy chứ? Em chỉ nhìn thôi mà, em không có làm gì hết! Anh hơi bị quá đáng..."
Quan Hạc không để ý đến cô nhóc, Quan Sa càng nói càng hăng, thang máy mới lên đến nhà, mẹ Quan đứng ở hành lang đã nghe được âm thanh của Quan Sa.
"Sao lại kích động vậy?"
Mẹ Quan trách: "Sắp lớn rồi, còn gào lên từ sáng tới tối."
"Không phải lỗi của con mà, đều tại anh hai," Quan Sa cười hì hì: "Ảnh dữ quá, làm người ta ghét."
Lúc nói ra câu ghét giọng Quan Sa như cô bé gái đang dỗi, mẹ Quan cười bất đắc dĩ. Bà nhìn hai người đi phía sau, chú ý tới Tạ Văn Tinh lén lút kéo Quan Hạc, chắc là để thằng bé không được nói lại Quan Sa, mẹ Quan thấy thế sáng ngời đôi mắt.
So với lần trước, quan hệ của hai đứa tốt hơn nhiều lắm.
Ăn cơm trưa xong, Quan Sa ngủ một giấc rồi phải quay lại trường, cô cũng học trường cấp ba cũ của Quan Hạc và Tạ Văn Tinh, bây giờ đang học mỹ thuật.
Đáng ra sẽ có tài xế riêng đưa cô nhóc quay lại trường, trước khi đi Tạ Văn Tinh đột nhiên nói: "Em muốn đến thăm trường cũ."
Nhắc cũng khéo, sau khi lên đại học trừ năm học năm ba ấy, cậu không về trường một lần nào. Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì làm, đến trường dạo một vòng cũng tốt.
"An ninh trong trường bây giờ nghiêm lắm, ra vào phải quẹt thẻ, phụ huynh học sinh muốn vào đón con cũng không được nữa." Mắt Quan Sa đảo một vòng, cô nhóc đột nhiên nói:
"Anh hai đi với chị dâu? Anh có thể quét mặt, giáo viên trong trường đều nhớ anh. Ai cũng muốn đem lí lịch của anh dán lên, bắt đám học sinh mới là tụi em đây phải học cho thật giỏi..."
Không cần cô nhóc nhiều lời, Quan Hạc liền gật đầu, anh lấy chìa khóa từ chỗ tài xế, Quan Sa thấy vậy hoan hô một tiếng liền chạy về phía thang máy.
Như Quan Sa nói, giáo viên trong trường đều nhận ra Quan Hạc. Có một giáo viên nữ giúp họ thuận lợi vào trường.
Trường học này vô cùng quen thuộc với hai người, vòng qua sân bóng chính là sân tập chung. Nếu chờ đến tối lúc học tiết tự học thì nơi đây sẽ biến thành thánh địa của các cặp yêu nhau, Trên sân tập đen kịt không thấy năm ngón, thường thường sẽ có những đôi tình nhân nhỏ nắm tay đi dạo hay rúc vào hôn nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!