[Sờ thần, tối qua cậu livestream! Thật! Hay! Giả! Cậu có bạn trai?]
—— Lục Dao Dao.
[Anh, rốt cục anh vẫn...]
——Flash.
[Ôi chà, cuối cùng cũng đường đường chính chính ở cùng một chỗ?]
——Thời Gian.
Bởi một đêm livestream thừa nhận mình có bạn trai, ngày hôm sau, Tạ Văn Tinh nhận được vô số tin nhắn hỏi thăm. Trừ nói cho Flash và Thời Gian biết tình hình cụ thể, những người khác cậu đều trả lời cho có.
Về Thượng Hải chưa bao lâu là đến tiết tiểu mãn.
Sau tiểu mãn mấy ngày, thì sẽ đến ngày giỗ bà nội của Tạ Văn Tinh.
Theo như thông lệ, mấy ngày này Tạ Văn Tinh sẽ về nhà ở thủ đô mấy hôm, đến ngày giỗ thì đi viếng mộ bà, nhưng năm nay có chút khác biệt.
Tìm một lúc thích hợp, Tạ Văn Tinh nói với Quan Hạc chuyện về bà nội, đối phương suy nghĩ một chốc, đưa ra một câu trả lời bất ngờ: "Chúng mình cùng đi?"
"Anh cũng về Bắc Kinh?"
Tạ Văn Tinh rất kinh ngạc: "Công việc của anh thì sao?"
"Không quan trọng lắm thì có thể mang theo để xử lí. Lúc trước đi công tác một tuần, vừa hay cũng để anh tự cấp cho mình một kì nghỉ. Hơn nữa..."
Quan Hạc nói đến đây thì dừng lại chốc lát: "Anh bắt cóc em, thì cũng nên đến thăm bà.
"Tạ Văn Tinh nở nụ cười, tâm trạng phức tạp lúc mới đầu cũng vì câu nói này dần biết mất. * Khi bà nội còn sống thì bà là công nhân dầu mỏ, an táng trong nghĩa trang của đơn vị, ở đây thì không được đốt nến, cậu liền mang theo một bó vân môn trắng. Thứ hai, người ở trong nghĩa trang rất ít. Sau khi để hoa thật cẩn thận ở trước mộ của bà nội, Tạ Văn Tinh đứng trầm mặc một chốc, Quan Hạc đứng cạnh cậu cũng không nói gì. Trên bia mộ không có ảnh, chỉ có khắc thông tin của người đã khuất. Tạ Văn Tinh bỗng nhiên nói:"Tên em là do bà nội đặt.
Trước đây khi em sinh ra cha và mẹ cãi nhau suốt, bọn họ không có thời gian đặt tên."
Lý Bạch có bài thơ: "Nguy lâu cao bách xích, thủ khả trích tinh thần
", bà nội từng nói, hi vọng sau này cậu có thể làm người hái được trăng sao. Mà không hái được cũng không quan trọng, quan trọng là..., cậu phải thật vui vẻ lớn lên."Anh có nhớ đêm giao thừa năm lớp mười ấy không? Đêm đó em gọi điện thoại cho anh, mẹ em về, bà muốn mang em đến Thượng Hải."
Quan Hạc ừm một tiếng.
"Thực ra em không thích bà, lúc em còn rất nhỏ, bà nội mang em đến Thượng Hải tìm mẹ, khi ấy nhà em đã có dì và em trai, sự chú ý của cha em dồn hết lên người bọn họ, bà nội cảm thấy em sống với mẹ thích hợp hơn sống với mẹ kế.
"Bà và em ở Thượng Hải hai ngày, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, ngay cả một lần mẹ cũng chẳng gặp em. Sau đó quay về, bà nội nói bà nuôi em lớn cũng không khác nhau gì."
Quan Hạc nhìn bóng lưng Tạ Văn Tinh, cậu mặc áo phông trắng, cao cao gầy gò, đường nét xương vai lấp lóe vô cùng đẹp.
Quá gầy, làm anh có cảm giác đau lòng.
Thực ra anh giận chuyện Tạ Văn Tinh chia tay anh. Trên lí trí, Quan Hạc có thể hiểu được người thân nhất ra đi khiến Tạ Văn Tinh có bao nhiêu đau đớn, mà ở mặt tình cảm lại không thể hoàn toàn thông cảm.
Anh không phải thánh nhân.
Anh để ý đến Tạ Văn Tinh như vậy, khi còn thiếu niên anh đã từng quy hoạch tương lai của hai người vô số lần, nếu như không không phải bởi người bà đang yên nghỉ nơi đây, thì anh và Tạ Văn Tinh cũng sẽ không bỏ lỡ nhau bảy năm.
Nhưng Tạ Văn Tinh đứng trước mộ người thân, buồn bã như một đứa bé trai mất tất cả, chút khó thông cảm cuối cùng trong lòng Quan Hạc cũng hóa thành một tiếng thở dài.
"Bà thực sự rất quan trọng với em, nhưng không nhất định là bà đúng ở mọi mặt.
"Người đưa lưng về phía anh lầm bầm, Quan Hạc hiểu Tạ Văn Tinh bây giờ đang cần bày tỏ nỗi lòng, anh chờ đến khi Tạ Văn Tinh nói xong mới đến an ủi đối phương. Anh không nghĩ tới, Tạ Văn Tinh duỗi tay ra. Cái tay quơ quơ trên không trung, bắt được tay Quan Hạc rồi nắm chặt lấy."Bà cảm thấy em cùng với anh là sai, nhưng mà, rõ ràng là đúng...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!