Chương 36: Trò chơi nhỏ khi yêu

Đêm hát cuối cùng, Giang Diệu cố ý đến tìm Tạ Văn Tinh, muốn mời cậu ăn một bữa cơm, hoặc là đi nhậu luôn.

Hắn tới hơi muộn một chút, còn khoảng nửa tiếng nữa là Tạ Văn Tinh và ban nhạc nghỉ. Lúc Giang Diệu vào cũng là lúc Tạ Văn Tinh đang nghỉ, thấy Tạ Văn Tinh cứ nhìn mãi một phía, hắn tò mò nhìn theo.

Ở lô ghế dài bên kia, có hai người đàn ông đang ngồi.

Một người trong đó đang hết sức phấn khởi nói chuyện, một người khác thì có vẻ hơi mất tập trung, dù biểu cảm trên mặt có chút khó tiếp cận, nhưng chỉ với khuôn mặt kia, cũng có không ít người ngắm đi ngắm lại.

"Trời ơi..." Giang Diệu hú lên quái dị, làm Tạ Văn Tinh phải quay đầu lại nhìn hắn: "Thế mà ông đây có thể gặp được bóng tối thời thanh xuân."

Tạ Văn Tinh hơi kinh ngạc mà ừ một tiếng.

"Cậu không nhận ra sao? Người cao cao trong hai người kia là đàn anh hồi học sinh của bọn mình đó, hình như họ Quan thì phải?"

Tạ Văn Tinh thấy khá buồn cười: "Tôi biết, nhưng sao anh ấy lại là bóng tối thời thanh xuân của cậu?"

"Cậu quên rồi ư? Trước đây tôi có thích hai đàn chị với một bạn cùng khóa, tôi đi tỏ tình, cả ba đều từ chối, cả ba lí do đều là thích anh ta," Giang Diệu khổ không nói được: "Lúc đàn chị thứ ba từ chối tôi tôi muốn đánh anh ta thật sự, nhưng đáng tiếc đánh không lại, mà chọc cũng không chọc nổi.

"Tạ Văn Tinh không nhịn được, cười ha ha. Người trong ban nhạc tới gọi cậu lên sân khấu, Tạ Văn Tinh vừa cười vừa gật đầu với Giang Diệu. Cậu lên sân khấu hát, là một bài tiếng Quảng Đông, Tạ Văn Tinh hát rất hay. Giang Diệu nghe một lúc liền ra khỏi cánh gà, hắn vừa ra thì có một em gái gọi lại, em gái có chút chần chờ nhìn hắn:"Ông chủ, có hai khách ở bên kia tìm anh...

"Cô dùng ánh mắt chỉ về một hướng. Đúng dịp, là vị trí bóng tối thanh xuân của Giang Diệu. Giang Diệu đi đến. Càng gần thì khuôn mặt của người ta càng rõ ràng. Trên thực tế ấn tượng của hắn về Quan Hạc đã rất mơ hồ, chỉ nhớ là một nam sinh rất đẹp trai. Hôm nay nhìn lại, cái ấn tượng"đẹp trai

"không hề đổi, chỉ là chuyển từ khuôn mặt nam sinh thành khuôn mặt một người đàn ông góc cạnh, khí chất trầm lặng. Người ngồi đối diện với Quan Hạc nhìn cũng rất quen, hình như cũng là một đàn anh."Chào hai vị," Giang Diệu cười nói. Hắn nhớ tới dù là Quan Hạc hay là người kia thì cũng có bối cảnh không nhỏ: "Xin hỏi hai vị có yêu cầu gì?"

Lê Diễn thấy ông chủ tới, ngồi thẳng lên, Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Giang Diệu hỏi: "Chỗ các người có được gọi tay vịn không?"

"Thật ngại quá, bên chúng tôi không có loại dịch vụ này. Nhưng mà nếu tự nguyện thì cũng có thể."

Lê Diễn ồ một tiếng: "Không thể khiến người khác khó chịu sao?"

Giang Diệu mới vừa trả lời là đúng, ánh mắt của Lê Diễn đã dừng ở trên người Tạ Văn Tinh: "Vậy thì đi hỏi cái người đang hát kia."

"Chuyện này... Phải tự nguyện..."

"Vậy anh giúp tôi hỏi xem cậu ta có tự nguyện hay không, giá cả dễ bàn.

"Tự nguyện cục kít. Trong lòng Giang Diệu trợn mắt xem thường, ngoài mặt vẫn phải khách sáo với vị tổ tông này:"Thật xin lỗi tiên sinh, cậu ấy chỉ là ca sĩ tạm thời, cậu ấy không kiếm cơm nhờ nghề này, hẳn là cậu ấy không có hứng thú."

"Ca sĩ tạm thời thì sao? Không với nổi nhân viên tạm thời?" Lê Diễn còn đang diễn nghiện: "Không ngủ cùng là được? Nếu mà ngủ tôi thành con của các người được chưa, ông chủ nhìn quen lắm nhé, ở Thượng Hải không chỉ có một bán bar thôi đâu đúng chứ, báo tên ra đi để cho người đến đập phá một thể."

"...

"Thấy hắn nói cũng nghiêm túc, tuy mấy câu đó nghe rất ngu, mà nhìn Lê Diễn không giống đang đùa nên làm Giang Diệu có chút kiêng kị. Ấy vậy mà lúc này, Lê Diễn lại chỉ vào Quan Hạc vẫn chưa nói câu gì."Anh đừng hiểu nhầm, anh đi nói với cậu trai đang hát trên kia là, là người cậu ta quen."

Tuy Giang Diệu không nhớ Lê Diễn, nhưng kí ức với Quan Hạc vẫn còn vô cùng sâu sắc. Lê Diễn nói thế hắn lại càng thấy hãi, hắn nhìn Quan Hạc, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ngài tìm cậu ấy làm gì?"

"Còn có thể làm gì nữa?"

Lê Diễn cười nhạo: "Đương nhiên là để ngủ chứ."

Xíu chút nữa Giang Diệu không thở nổi.

"Tôi tìm cậu ấy..." Quan Hạc nghĩ một chốc: "Dạy tôi chơi game.

"Vốn nghĩ là mình nói bình thường như thế, Giang Diệu sẽ không đề phòng, không ngờ anh vừa nói đến chơi game, Giang Diệu lại còn kinh khủng hơn. Lê Diễn đã ngồi ở bên cạnh cười đến ngất:"Phải phải phải, dạy A Hạc chơi game, trò chơi nhỏ khi yêu."

Quan Hạc có chút câm lặng, Lê Diễn vẫn tiếp tục diễn,

"Cậu ta không muốn chính là chuyện của cậu ta, anh không gọi thì đó là lỗi của anh rồi. Vậy thì, một tối cậu ta hát kiếm được bao nhiêu tiền, tôi trả hết, coi như là đang mua thời gian làm việc của cậu ta được chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!