Livestream hơn nửa buổi tối, khi Tạ Văn Tinh dùng Talon đập vỡ nhà của team địch, cậu nghe được tiếng mở cửa lên lầu.
Quan Hạc về rồi.
Cậu quay đầu nhìn của một chốc, sau đó nói với khán giả: "Hôm nay livestream đến đây thôi, cảm ơn mọi người.
"[Còn chưa đến ba tiếng anh đã ngừng stream?] [Mới hừng hực khí thế xem ông livestream, ông lại nói với tôi là dừng?] [Nghĩ lại nào, dạo gần đây tình huống có chút đặc thù, Sờ thần livestream là tốt lắm rồi] [Bai bai chồng, tự chăm sóc bản thân cho tốt] [Mai gặp nhé Sờ Sờ] Tạ Văn Tinh tắt máy. Tạ Văn Tinh đá bàn máy tính một cái, mượn lực đẩy ghế xoay ra cửa, bánh xe của ghế tạo ra tiếng ma sát trên đất, lúc Tạ Văn Tinh xoay người cũng là lúc đối diện với ánh mắt của Quan Hạc. Anh nhìn cậu hoàn thành một loạt các động tác của một thiếu niên nghiện net, đánh giá:"Lười."
Tạ Văn Tinh liền thuận thế dựa hẳn về sau, không ngồi tử tế nữa. Cậu nhìn màn hình còn sáng: "Giám đốc, sao anh lại tặng tôi Tiên Cá?"
"Mua một lố, nó tự động tặng."
"Không có hạn mức tối đa khi mua sao?" Nói xong câu đó Tạ Văn Tinh liền nở nụ cười, cậu tự lầu bầu: "Tôi còn quên mất anh là ai."
"Cậu có biết Úc Lâm Thâm không?"
"?"
"Cô ta là cháu gái của một quản lí cấp cao của Lam Kình, chuyện của cậu là do cô ta gây ra."
"Nghe tên không có ấn tượng," Tạ Văn Tinh hỏi: "Có ảnh không?"
Quan Hạc lắc đầu: "Cô ta rất thích Flash. Trợ lí của EVE nói, hôm valentine cậu có gặp qua cô ta, cô ta chính là showgirl đụng vào cốc trà sữa của Flash."
Tạ Văn Tinh nghĩ một chốc: "Tôi bắt gặp cô ta động tay với cốc của Flash, lại thêm chuyện tôi và Flash hay bị ghép đôi, cô ta...?"
"Một vài fan cuồng có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, hối lộ người khác để được vào phòng nghỉ, làm ra những chuyện này cũng không có gì là lạ. Cô ta trả tiền cho hacker để giả tin nhắn, sau đó lại thuê sinh viên nghệ thuật để quay clip. Ông chú kia của cô ta, cũng coi như là tùy ý để cô ta bôi đen streamer đang"hot" của công ty," Quan Hạc kể lại hành vi dùng công trả thù riêng hết sức đàng hoàng trình trọng: "Sau khi bỏ phiếu xong, hôm nay ông ta bị đuổi việc."
"Cảm ơn," Ánh mắt Tạ Văn Tinh lấp lóe, "Nếu anh không giúp tôi điều tra, thì những chuyện này mình tôi không tra được."
"Không có gì.
"Im lặng chốc lát. Tạ Văn Tinh nói:"Đã làm phiền anh rồi. Lúc bọn họ công bố thời gian trong khách sạn, thậm chí tôi còn thấy vui mừng, may là những hôm đó tôi ở với anh.
Lúc trước là tôi thấy khá ngại nên không mở miệng, tôi chỉ muốn... Chỉ muốn không gây thêm chuyện phiền phức cho anh nữa..."
Cậu nói chuyện ấp a ấp úng, trong lúc nói chuyện, mắt cậu chậm rãi buông xuống.
"Lúc thấy được video, tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào." Cậu nhanh chóng liếc nhìn Quan Hạc, thấy anh vẫn đang nghiêm túc nghe mình nói, đột nhiên thấy xấu hổ, một lúc sau mới ì ạch nhỏ nhẹ nói: "Tôi còn chẳng làm được việc gì để đáp lại, tôi có gì anh cũng có, hình như tôi... Cũng chỉ có thể nói cảm ơn nhiều lắm."
Lúc nói mấy lời này có cảm giác xấu hổ không nói nên lời, chắc là do đã quá lâu không tâm sự kiểu móc tim móc phổi với người ta, đặc biệt người này còn là Quan Hạc.
Chờ cả nửa ngày cũng không được câu đáp lại, trong lòng Tạ Văn Tinh càng thấy mông lung, giữa lúc cậu đang nghĩ xem không biết Quan Hạc sẽ làm gì, thì người vẫn cứ đứng kia bỗng nhiên ngồi xổm xuống.
Vị trí bây giờ biến thành Tạ Văn Tinh ngồi, Quan Hạc ngửa đầu nhìn cậu.
Đã thế, Quan Hạc lại dễ như ăn cháo phát hiện ra chỗ khác thường của cậu.
"Tôi còn đang nghĩ, sao cậu nói chuyện lại không nhìn tôi."
"..."
"Đầu cũng cúi gằm, không biết còn tưởng cậu đang hối lỗi."
"..."
Trong giọng Quan Hạc có thêm chút trêu chọc: "Sao bây giờ lại biết xấu hổ? Chẳng phải bình thường rất tùy tiện hay sao?"
"Anh... Anh muốn làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!