Hương thuốc lá nhàn nhạt bao trùm lấy cô, lành lạnh, mơ hồ.
Tô Lạc Nam luôn cảm thấy mùi thuốc lá trên người Quý Diễn không hề khó ngửi, thoang thoảng nhàn nhạt, hoàn toàn khác với mùi trên người ba cô.
Đây là lần đầu tiên trong đời, cô bị người khác bế bổng như vậy.
Hồi nhỏ, những thứ cô muốn lấy thường bị đặt ở trên cao. Những đứa trẻ khác đều có ba cõng lên vai, dễ dàng lấy được, còn cô chỉ có thể chồng ghế lên nhau, dựa vào chính đôi tay mình để cố gắng với lấy.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm hay nhờ vả ai cả.
Một cảm giác bức bối khó tả tràn ngập trong lồng ng. ực, khiến cô căng thẳng, theo bản năng giãy giụa, đưa tay phải đẩy nhẹ bờ vai Quý Diễn, cố giữ khoảng cách với cậu.
Quý Diễn hơi cúi mắt, dùng một tay nắm lấy hai cổ tay đang không an phận của cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
"Cậu mà còn động đậy nữa, rơi xuống tớ không chịu trách nhiệm đâu."
Tô Lạc Nam mím chặt môi: "Cậu... cậu thả tớ xuống trước đã."
"Cậu tự lên được không?"
Mặt Tô Lạc Nam nóng bừng, đến cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cúi gằm mặt, lí nhí phản bác.
"Tớ tự lên được."
Quý Diễn không để ý đến cô, trực tiếp bế cô đặt lên yên sau của xe máy, rồi lấy từ phía sau xe ra một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng, đội lên đầu cô.
Xong xuôi mọi thứ, cậu mới ngồi vào ghế lái, hơi nghiêng đầu, đưa tay kéo cổ tay Tô Lạc Nam vòng qua eo mình.
"Ôm chặt, lát nữa mà ngã xuống thì tớ không chịu trách nhiệm đâu."
Nói dứt lời, cậu lập tức khởi động xe, rẽ ra khỏi con hẻm tối đen, lao thẳng vào con đường lớn bằng phẳng.
Xe chạy rất nhanh, gió đêm cuốn tung vạt áo của Quý Diễn. Cậu lái ngược chiều gió, hơi cúi người xuống, ống quần đồng phục bị cơn gió mạnh ép sát, tạo thành một đường cong song song.
Tô Lạc Nam chưa từng ngồi loại xe này bao giờ. Tốc độ vun vút khiến cô sợ đến tái mặt, bên tai chỉ còn lại tiếng gió rít gào.
Cô hoàn toàn không dám buông tay, nhắm chặt mắt, cả người dán sát vào lưng cậu. Hai tay vòng quanh eo cậu càng lúc càng siết chặt.
Đi được nửa đường, Quý Diễn nghiêng đầu liếc cô một cái, khóe môi hơi nhếch lên rồi lại thu ánh mắt về.
Xe men theo con đường rộng lớn, chạy thẳng đến trung tâm thành phố.
Giữa dòng người đông đúc, một tòa kiến trúc cổ kính, trang nghiêm hiện ra trước mắt họ.
Dưới ánh đèn đường, tòa nhà cổ như được phủ một lớp dát vàng, xung quanh có những đàn chim bay lượn, trông vừa lộng lẫy vừa thanh tao.
Quý Diễn nói với cô, tòa nhà này gọi là Tháp Chuông, là nơi có không khí náo nhiệt nhất thành phố vào ban đêm.
Xe từ từ giảm tốc độ. Quý Diễn lái vòng quanh bốn vòng bùng binh trước Tháp Chuông, sau đó dừng lại ở một quảng trường ngầm nhộn nhịp.
Cậu tắt máy xe, cúi người bế Tô Lạc Nam xuống, động tác thuần thục như thể đã làm vô số lần.
Cậu cầm mũ bảo hiểm trên tay, lười nhác tựa vào xe máy, hơi hất cằm về phía ban nhạc đang biểu diễn giữa quảng trường.
"Biết hát không?"
Tô Lạc Nam nhìn đám đông chật kín trước mặt, lắc đầu: "Đông người quá..."
"Cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!