Lư Uyển Đình sững người trong hai giây, rồi lập tức cúi đầu. Hai gò má cô đỏ bừng, nóng đến mức như sắp bốc cháy.
"Tớ..."
Cô cắn nhẹ khóe môi, vừa định mở miệng thì Quý Diễn lên tiếng trước.
Cậu đá nhẹ vào chiếc bàn trước mặt, hai tay đút túi quần, đứng thẳng dậy. Cúi xuống gần cô, giọng nói trầm thấp, chỉ đủ để hai người nghe thấy.
"Cậu thích tớ sao? Thầy Lư có biết không? Ông ấy sẽ không cảm thấy mất mặt chứ?"
Lư Uyển Đình ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt tái nhợt.
Quý Diễn nhếch nhẹ khóe môi, cúi mắt, tiện tay rút một tay ra khỏi túi, chỉnh lại quyển sách trong lòng cô, suýt nữa thì rơi xuống đất.
"Lư Uyển Đình, nếu cậu dám nói với thầy Lư, chúng ta sẽ ở bên nhau."
Dường như đã nắm rõ những suy nghĩ nhỏ bé của cô gái, khóe mắt và đuôi mày của Quý Diễn tràn đầy vẻ bỡn cợt, như đang cố tình trêu đùa một món đồ chơi.
Lư Uyển Đình xuất thân từ một gia đình danh giá, còn Quý Diễn – với hoàn cảnh thấp kém, bẩn thỉu của mình – cả đời này cũng chẳng thể bước chân vào thế giới của cô.
Cậu biết rõ, dù có chết, Lư Uyển Đình cũng không dám nói với gia đình. Nhưng cậu vẫn cố tình nói như vậy.
Lư Uyển Đình siết chặt quyển sách trong lòng, khẽ ngước mắt lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen láy, lạnh lùng của Quý Diễn.
Nước mắt đột nhiên trào ra, lăn dài nơi khóe mắt.
Cô cúi đầu đứng yên vài giây, rồi chẳng bao lâu sau đã quay người chạy đi mất.
Quý Diễn đứng thẳng dậy, nhìn theo bóng lưng cô gái, khẽ bật cười giễu cợt, trong mắt toàn là vẻ lạnh lùng.
Tô Lạc Nam vẫn đứng bên cạnh im lặng. Cô không hiểu giữa hai người họ có mâu thuẫn gì, cũng chẳng dám nói một câu nào.
Mãi đến khi Quý Diễn trở về chỗ ngồi, nhẹ nhàng đá vào giày cô hai cái, Tô Lạc Nam mới hoàn hồn.
Cậu ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lười biếng: "Nhất định phải đổi chỗ sao? Chán ghét tớ đến vậy à?"
Tô Lạc Nam lắc đầu, nhét quyển sách vừa lấy ra trở lại ngăn bàn, rồi lặng lẽ rút một quyển khác ra đọc.
Quý Diễn liếc nhìn cô: "Cậu không định nói gì à?"
Tô Lạc Nam cúi mắt nhìn chằm chằm vào những con chữ trên trang sách, môi khẽ mấp máy nhưng lại không thốt ra lời. Cô nghĩ rất lâu, nhưng không biết nên nói gì.
Mãi một lúc sau, cô mới rụt rè hỏi: "Cậu... cậu thích Lư Uyển Đình à?"
Quý Diễn hơi nhướn mày, bật cười khẽ: "Mắt nào của cậu nhìn ra tớ thích Lư Uyển Đình vậy?"
Tô Lạc Nam nhỏ giọng phản bác: "Là cậu bảo tớ nói gì đó mà..."
"Bỏ đi."
Quý Diễn cũng lười trêu chọc cô thêm, cậu lật bài thi toán ra, rồi lấy từ trong ngăn bàn một chiếc sandwich vẫn còn hơi ấm, đưa sang.
"Cho cậu này."
Tô Lạc Nam vô thức hỏi: "Cái gì đây?"
"Bữa sáng. Hôm qua suýt khiến cậu bị mẹ mắng, coi như bù đắp."
"Không cần đâu, cảm ơn." Tô Lạc Nam nhẹ nhàng đẩy sandwich trở lại, "Cậu ăn đi, tớ ăn rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!