Tô Lạc Nam cứng đờ đứng tại chỗ, cô cúi đầu, khẽ mím môi, hai tay siết chặt vạt áo đồng phục.
Thực ra, cô có chút sợ Tiết Minh Lan, nhưng không giống với kiểu sợ của Tô Thiên Tứ.
Nỗi sợ đối với Tiết Minh Lan xuất phát từ sự xa lạ, từ cảm giác gò bó.
Dù họ là cha mẹ ruột của cô, nhưng suốt bao năm qua, số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lần đầu tiên cô tập nói, tập đi là do bà nội dạy. Ngày đầu tiên đi học là do ông nội đưa. Khi bị ốm, người thức trắng đêm chăm sóc cô cũng chỉ có ông bà.
Nhưng ông bà tuổi đã cao, sức khỏe không còn tốt.
Suốt mười bảy năm qua, cô không ngừng bị gửi đi hết nhà họ hàng này đến họ hàng khác, thậm chí còn từng ở nhờ nhà hàng xóm, nhà bạn học.
Không có sự bảo bọc, dạy dỗ của cha mẹ, bao năm qua, cô như một ngọn cỏ dại không chốn dung thân, thậm chí còn chẳng có lấy một mái nhà thực sự để ở lâu dài.
Khoảng năm mười hai, mười ba tuổi, cô bị đưa đến nhà một người chú họ xa.
Trong nhà có một cậu em họ nhỏ hơn cô hai, ba tuổi, lúc nào cũng thích bắt nạt cô. Cậu ta giấu côn trùng trong bát cơm của cô, xé bài tập cô đã làm xong rồi gấp thành máy bay giấy, thậm chí còn lén thả cóc vào chăn của cô.
Những trò đùa dai đó cứ lặp đi lặp lại, đến một ngày, cô không nhịn nổi nữa, liền hất con cóc vào phòng cậu ta.
Tối hôm đó, cô bị phạt.
Giữa trời đông rét buốt, cô bị bắt đứng ngoài sân suốt mấy tiếng đồng hồ.
Gia cảnh nhà chú không khá giả, hơn nữa, ông ấy lại là người tốt tính, lúc nào cũng thích giúp đỡ người khác mà không ngại thiệt thòi. Khi cô được gửi đến nhà họ, cha mẹ ruột chỉ đưa một khoản tiền không đáng là bao.
Vì chuyện đó, thím không ưa cô ra mặt.
Đêm hôm ấy, cô nghe thấy chú thím cãi nhau trong phòng, những câu như "một chút tiền ấy", "không biết điều", "đứa trẻ không ai muốn" vang lên rất rõ.
Đó là lần đầu tiên trong đời, cô nổi loạn.
Cô bỏ chạy khỏi nhà chú.
Trên người không có một xu, cô cứ thế đi bộ suốt đêm, đi suốt sáu mươi cây số, cuối cùng mới về được nhà ông bà nội.
Khi về đến nơi, gót chân cô đã bị mài đến mức máu thịt lẫn lộn.
Bà nội đau lòng đến rơi nước mắt, vội vàng gọi điện cho mẹ cô, nói rằng con bé đã về đến nhà, kể lại toàn bộ diễn biến sự việc.
Tiết Minh Lan im lặng rất lâu ở đầu dây bên kia.
Tô Lạc Nam vốn nghĩ, dù gì họ cũng là mẹ con, Tiết Minh Lan hẳn sẽ có chút thương xót cô.
Nhưng mọi chuyện không như cô tưởng.
Tiết Minh Lan bảo cô lập tức mua vé xe quay về, còn phải xin lỗi chú thím, đừng làm họ lo lắng nữa.
Bà nói cha mẹ đi làm xa vất vả, dặn cô ở nhà phải ngoan ngoãn, chỉ cần học hành chăm chỉ, người khác nghĩ gì không quan trọng.
Như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lồng ng. ực, tia hy vọng vừa le lói trong lòng cô lập tức vụt tắt.
Tô Lạc Nam mím môi, không nói gì.
Mấy đạo lý này không cần ai dạy, từ nhỏ cô đã hiểu rõ.
Cô biết mình phải là một đứa trẻ ngoan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!