Chợ phiên náo nhiệt hơn cậu tưởng.
Khắp nơi đều là cảnh từng gia đình dắt díu nhau đi họp chợ.
Người người chen chúc không dứt, những người bán hàng gắng sức rao bán sản phẩm của mình, bạn bè thân thích lâu ngày không gặp đứng giữa đường trò chuyện rôm rả, trẻ con không mua được món đồ yêu thích thì lăn ra đất ăn vạ.
Tất cả âm thanh hòa lẫn vào nhau, mỗi tiếng đều to hơn tiếng trước, khiến cả con phố ngập tràn hơi thở của cuộc sống.
Bình thường, mỗi khi ra ngoài, Quý Diễn đều có vệ sĩ mở đường. Đã rất lâu rồi cậu không chen chúc trong một nơi đông đúc như thế này, nhất thời có chút không quen.
Tô Lạc Nam nhận ra tâm trạng cậu hơi khác thường, tưởng rằng cậu không thích sự ồn ào, hỗn loạn của khu chợ.
Thật ra, nghĩ kỹ cũng có thể hiểu được.
Người như Quý Diễn, từ nhỏ đến lớn chắc còn chưa từng bước vào chợ thực phẩm, sao có thể thoải mái khi phải chen lấn ở nơi như thế này chứ?
Vốn dĩ cậu không phải kiểu người có tính nhẫn nại, chắc hẳn bây giờ đã sớm cảm thấy mất kiên nhẫn rồi.
Cô kéo nhẹ vạt áo cậu, ngẩng đầu nhìn.
"Hay là cậu cứ ngồi trên xe đợi tớ đi, tớ biết đường, sẽ về nhanh thôi."
Quý Diễn hoàn hồn, nhìn cô:
"Không cần, đã nói là sẽ đi cùng cậu rồi."
Nói xong, cậu chỉ về phía quầy bán cá ở khu thủy sản phía trước:
"Ông bảo là quầy bán cá, có phải chỗ đó không?"
Tô Lạc Nam nhìn theo hướng cậu chỉ, ánh mắt dừng lại.
Ngay giữa khu chợ, trước quầy bán cá đông nghịt người đang chen lấn.
Ở đó chẳng có hàng lối gì, mọi người cứ thế ùa lên tranh giành, ai nhanh tay thì người đó có.
Trong ấn tượng của Tô Lạc Nam, hồi cô học tiểu học, ông nội từng bán dưa hấu ở chợ vài năm.
Dưa hấu ông bán vừa to vừa ngọt mà giá lại rẻ. Mỗi lần chở đến chợ đều bị tranh mua đến mức hỗn loạn, có lúc chen chúc đến nỗi rơi cả giày, mũ.
Đã nhiều năm rồi cô không còn thấy cảnh tượng đó nữa.
"Là chỗ này." Tô Lạc Nam ngước lên nhìn Quý Diễn. "Cậu đợi tớ một lát, tớ sẽ quay lại ngay."
Nói xong, cô định bước chân chen vào đám đông trước sạp cá thì cổ tay bị ai đó nắm chặt.
Quý Diễn hơi nhíu mày: "Cậu định làm gì?"
"Giành cá chứ sao." Cô thành thật đáp. "Chỗ này rẻ hơn."
Giá rẻ hơn những sạp khác đến một phần ba, bảo sao lại đông người đến vậy.
"Muốn tranh thì để tớ, cậu đứng đây đợi, đừng chạy lung tung."
Quý Diễn nhét hai túi hạt khô vào tay cô, sau đó liếc nhìn đám đông chen chúc bên quầy cá, đôi mày hơi nhíu lại.
Cả người cậu toát lên một vẻ sẵn sàng lâm trận.
Cậu vốn đã cao ráo, ngoại hình xuất chúng, cộng thêm khí chất cao quý tự nhiên. Giữa một đám đông chen lấn, cậu nổi bật đến mức khác biệt hoàn toàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!