Quý Diễn im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi đưa tay từ trong túi ra, nhận lấy chiếc cặp trước mặt.
Cậu hơi ngẩng cằm lên, hờ hững nói: "Nhà tớ ở tầng hai, có muốn lên ngồi một lát không?"
Chiếc áo khoác đồng phục bị cậu ném trong hộc bàn ở trường, giờ chỉ mặc một chiếc áo vest T
-shirt màu đen đơn giản. Cặp sách vắt hờ trên vai trái, hai tay đút túi quần, để lộ đôi tay rắn chắc. Chiếc mũ lưỡi trai đen kéo thấp xuống, che khuất nửa gương mặt.
Rõ ràng thành tích học tập xuất sắc như thế, nhưng bộ dạng này lại trông chẳng khác nào một tên lưu manh vô công rỗi nghề.
Tô Lạc Nam lắc đầu, nhẹ giọng từ chối:
"Người nhà tớ vẫn đang đợi."
Quý Diễn cười nhạt: "Sao thế? Sợ tớ là kẻ buôn người à?"
Tô Lạc Nam nhỏ giọng phản bác: "Tớ không phải trẻ con."
"Không phải à? Sao tớ cứ thấy..."
Giọng điệu của cậu mang theo ý vị sâu xa, Tô Lạc Nam ngẩng lên nhìn cậu, lúc này mới nhận ra ánh mắt Quý Diễn đang lười biếng rơi xuống chỗ trước ngực mình.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, theo phản xạ che lấy ngực, lần đầu tiên không nhịn được mà buột miệng chửi thề.
"Quý Diễn, cậu... cậu bị bệnh à?"
Nói xong, cô quay người bỏ đi.
Quý Diễn cao lớn, chân dài, chỉ cần bước một bước đã chắn đường cô.
"Thì ra cậu cũng biết mắng người à? Tớ cứ tưởng cậu chỉ biết gật đầu xin lỗi như một khúc gỗ thôi chứ."
Tô Lạc Nam không muốn đôi co với cậu, cúi đầu né sang một bên. Quý Diễn cũng đút tay trong túi, lười biếng dịch theo cô một bước, chặn cô lại như một bức tường.
Bóng dáng cao lớn phủ xuống, bao trùm cô cùng với mùi thuốc lá lạnh lẽo.
Tên này đúng là thói xấu ngông nghênh ăn vào máu rồi, cô hoàn toàn không phải đối thủ của cậu ta.
Tô Lạc Nam bắt đầu sốt ruột, vẫn cúi đầu, nắm chặt hai bên áo đồng phục, giọng nói đầy bức bối.
"Quý Diễn, cậu tránh ra!"
Nụ cười vốn còn vương trên khóe môi chợt sượng lại, Quý Diễn bỗng nhận ra có gì đó không ổn.
Cậu cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, thử thăm dò nhìn cô.
"Tô Lạc Nam, cậu khóc à?"
Tô Lạc Nam tránh ánh mắt cậu, mím chặt môi, khẽ lắc đầu.
Nhưng đúng khoảnh khắc cô nghiêng đầu đi, vẻ mặt ấy lại bị Quý Diễn bắt trọn.
Hai má cô nóng ran, đôi mắt hơi đỏ lên, làn hơi nước dần lan rộng trong hốc mắt, như thể đang cố kìm nén cảm xúc.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, tim Quý Diễn bất giác khẽ run lên.
Lúc này cậu mới muộn màng nhận ra, trò đùa này có phần hơi quá đáng.
Cậu thừa biết một cô gái như Tô Lạc Nam, tính cách rụt rè, hướng nội, có khi cả đời chưa từng bị ai trêu ghẹo kiểu này. Thế mà cậu lại cố tình dùng thái độ trêu chọc để chòng ghẹo cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!