Chương 5: Một câu cảm ơn là xong à?

Trong lúc giảng bài, Quý Diễn hiếm khi thu lại dáng vẻ lười biếng, bất cần thường ngày.

Hai người họ ngồi rất gần nhau, mùi thuốc lá nhàn nhạt bao trùm lấy cô, cánh tay đôi khi còn vô tình chạm vào nhau.

Tô Lạc Nam cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, mỗi lần da chạm da đều khiến cô như bị điện giật, lòng rối bời. Cô không dám ngẩng đầu, chỉ có thể cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập loạn, ép bản thân tập trung vào bài giảng.

Cô nghĩ, có lẽ vì đã quá lâu không tiếp xúc gần gũi với ai như thế này nên mới cứng nhắc và gượng gạo đến vậy.

Sau khi giảng xong một bài, Quý Diễn ngước mắt nhìn cô một cái.

"Hiểu chưa?"

Tô Lạc Nam cứng ngắc gật đầu, hai tay siết chặt vào nhau.

Tất cả những chi tiết nhỏ này đều bị Quý Diễn thu vào mắt, nhưng cậu cố tình làm như không thấy.

"Sao mặt cậu đỏ thế? Bị sốt à?"

Đầu ngón tay cậu vừa chạm vào trán cô, sự căng thẳng trong cô lập tức đạt đến đỉnh điểm. Tô Lạc Nam gần như phản xạ mà bật thốt lên:

"Quý Diễn."

Chuông tan học vang lên đúng lúc đó, Quý Diễn chậm rãi thu tay về, trong mắt ánh lên chút ý cười đầy ẩn ý.

"Sao thế?"

"Không có gì." Cô thấp giọng đáp.

Vừa thấy giáo viên rời khỏi lớp, Tô Lạc Nam lập tức bước nhanh ra ngoài.

Quý Diễn ngồi tại chỗ, đôi chân dài lười biếng duỗi dưới bàn, cây bút đen khẽ xoay hai vòng giữa những ngón tay thon dài.

Nhìn theo bóng lưng cô gái chạy trốn như bị ai đuổi, khóe môi cậu khẽ nhếch lên.

Cô gái này đúng là dễ trêu, chỉ nói dăm ba câu đã đỏ mặt, giảng bài thôi mà tai cũng đỏ đến mức sắp nhỏ máu rồi.

Thật là, quá ngây thơ.

Dù bây giờ mới học lớp 11, lịch học của họ đã kín mít đến tận chín giờ tối.

Khác với những gì Tô Lạc Nam tưởng tượng, Quý Diễn không trốn học trước mà vẫn ngồi lại học đến khi kết thúc tiết tự học buổi tối.

Đến tiết học cuối cùng trong ngày, không chỉ hoàn thành hết bài tập của tất cả các môn trừ Ngữ văn, cậu còn làm thêm vài đề Toán và Lý.

Có vẻ như Quý Diễn cực kỳ chán ghét môn Ngữ văn, chẳng những không chịu làm bài tập vào tiết tự học mà ngay cả trong giờ học, cậu cũng hoặc là ngủ, hoặc thản nhiên làm bài tập các môn khác. Giáo viên Ngữ văn hoàn toàn không quản được cậu.

Chuông tan học vang lên, Tô Lạc Nam đã tự nhủ bao lần trong lòng, đến khi cậu vừa đứng lên, cô mới khẽ mím môi, nhỏ giọng nói:

"Hôm nay... cảm ơn cậu."

Dù thế nào đi nữa, từ khi cô chuyển đến Tây Thành, người đầu tiên chủ động nói chuyện với cô chính là Quý Diễn.

Cậu thậm chí còn giúp cô không ít lần.

Quý Diễn nhất thời chưa hiểu: "Gì cơ?"

Tô Lạc Nam hơi cúi đầu, giả vờ thu dọn đồ dùng học tập, tránh đi ánh mắt của cậu.

"Sáng nay, cậu đã giúp tớ... cảm ơn cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!