Hai tuần sau, những nốt phát ban trên người Tô Lạc Nam gần như đã khỏi hẳn.
Xác nhận cô đã hạ sốt, Quý Diễn mới chịu đồng ý ra ngoài gặp quản lý vào buổi tối hôm đó.
Khoảng sáu, bảy giờ tối, Quý Diễn vừa ra khỏi cửa không bao lâu, Tô Lạc Nam đang chỉnh lại thiết bị ở nhà thì điện thoại của Tiết Minh Lan gọi tới.
Thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, cô chột dạ trong thoáng chốc.
Hai ngày nay mải ốm, hình như cô quên mất chưa trả lời tin nhắn của Cố Trường Tích. Có lẽ mẹ gọi tới vì chuyện này.
"Mẹ."
Sau khi bắt máy, Tô Lạc Nam cố tình tỏ ra yếu ớt, giọng nói cũng uể oải hơn.
Tiết Minh Lan lập tức nhận ra điều bất thường, lo lắng hỏi:
"Nam Nam à, có chuyện gì vậy? Con không khỏe sao? Sao giọng con khàn thế này?"
"Dạ, mấy ngày nay con bị phát ban, sốt suốt mấy hôm liền, giờ mới đỡ hơn một chút."
Tỏ ra đáng thương một chút, chắc mẹ sẽ không nhắc đến chuyện hẹn hò với Cố Trường Tích nữa.
"Sao lại thành ra thế này? Có phải lại thức khuya ôm điện thoại không? Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi, bảo con đừng chơi điện thoại suốt ngày mà không nghe. Chắc chắn là do dán mắt vào màn hình cả ngày đấy!"
Tô Lạc Nam: "......"
"À phải rồi, dạo này con với Tiểu Cố thế nào rồi? Hai đứa gặp nhau chưa? Cảm thấy thế nào? Mẹ thấy ảnh cậu ấy cũng khá được đấy, trông rất sáng sủa."
Vòng vo nửa ngày, cuối cùng Tiết Minh Lan vẫn kéo chủ đề trở lại chuyện hẹn hò.
Tô Lạc Nam bất đắc dĩ thở dài, đành phải nói thật.
"Mẹ, dạo này con ốm suốt, đến tin nhắn của anh ấy còn quên trả lời, chắc người ta tưởng con cố tình bơ luôn rồi đi tìm người khác rồi ấy chứ."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng điệu đầy hoài nghi.
"Tô Lạc Nam, có phải con cố ý không đấy?"
Tô Lạc Nam: "?"
"Sao có thể chứ? Con đâu có ngốc, bệnh đến sắp chết rồi, sao còn giả vờ ốm làm gì?"
"Mẹ đâu nói con giả bệnh." Tiết Minh Lan phân tích rất có lý có lẽ: "Có khi nào con cố tình không nhắn tin lại không? Đúng lúc con bị ốm, thế là khỏi cần tìm lý do nữa."
Vài giây sau, bà gần như chắc chắn:
"Tô Lạc Nam, dạo này con lại liên lạc với cái cậu Quý Diễn kia đúng không?"
Tô Lạc Nam: "......"
Quan hệ huyết thống đúng là điều kỳ diệu, đoán đại một cái mà cũng trúng phóc.
"Tô Lạc Nam, mẹ nói cho con biết." Không đợi cô trả lời, Tiết Minh Lan đã tiếp tục nói: "Bất kể bây giờ cậu ta là tài xế taxi hay là ngôi sao nổi tiếng có quyền có thế, con và cậu ta đều không thể đến với nhau. Mẹ và ba con sẽ không đồng ý, con hiểu không?"
Tô Lạc Nam mím môi, siết chặt điện thoại trong tay đến mức đầu ngón tay trắng bệch, gần như vô thức hỏi lại:
"Tại sao lại không thể? Cậu ấy đã làm gì khiến ba mẹ không vừa ý?"
"Nam Nam, làm người thì phải có trách nhiệm với tương lai của mình, con hiểu không? Nếu cậu ta thực sự chỉ là tài xế taxi, sau này lương ba cọc ba đồng, lấy gì nuôi con, nuôi gia đình? Sau này con cái đi học, ngay cả một suất vào mẫu giáo tốt cũng phải chạy vạy khắp nơi, lỡ mà ốm đau, đi bệnh viện cũng khó. Đến lúc đó con sẽ khóc đấy. Cuộc sống không chỉ có yêu đương mà còn là cơm áo gạo tiền, con hiểu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!