Chiều hôm sau, Tô Lạc Nam bất ngờ tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.
Cô bật dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán, tóc mái ẩm ướt bết dính vào da. Đầu óc nặng trĩu như bị đổ chì vào, mũi cũng có chút nghẹt, hơi thở không thông.
Cả người rã rời, chẳng khá hơn gì so với lúc say rượu hôm qua.
Ngoài cửa sổ, sấm sét vang rền, mưa bão quét qua, gió dữ dội đập ầm ầm vào cửa kính.
Cửa sổ và cửa phòng đều đóng chặt, trong phòng tối om, chỉ còn tiếng mưa gió rít gào bên tai.
Tô Lạc Nam ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường.
Năm giờ bốn mươi chiều. Bình thường giờ này trời vẫn còn nắng chói chang, vậy mà bây giờ đã tối đen như mực.
Hôm qua cô uống đến say mèm, theo lý mà nói lúc này đáng lẽ phải mất trí nhớ hoàn toàn, thế nhưng kỳ lạ là cô vẫn nhớ được một vài chi tiết.
Ví dụ như hôm qua không biết cô bị làm sao, lại ôm lấy Quý Diễn khóc lóc thảm thiết suốt một lúc lâu. Cụ thể đã nói những gì thì quên rồi, chỉ nhớ lờ mờ khung cảnh đó.
Bây giờ nghĩ lại, chắc là xấu hổ lắm đây.
Sau khi rửa mặt thay đồ xong, Tô Lạc Nam đứng trước cửa phòng sách, thử gõ nhẹ vài cái.
Lúc nãy đi ngang qua, cô nghe thấy tiếng lật sách bên trong, chắc là Quý Diễn đang ở đó.
Quả nhiên, bên trong vang lên giọng nói của cậu, trầm thấp và từ tính, nghe một lần liền nhận ra ngay.
"Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, ánh sáng lờ mờ lập tức len qua khe cửa, rọi vào trong.
Quý Diễn ngồi trước bàn, trên người là bộ áo ngủ màu đen. Có vẻ như cậu vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt chưa lau khô hẳn, làn da dưới ánh đèn càng thêm trắng nõn.
Tay áo được cậu tùy tiện xắn lên hai nấc, để lộ cánh tay thon dài, làn da trắng mịn. Cậu ngước mắt nhìn cô, yết hầu vô thức trượt lên xuống một cái.
Sao tự nhiên lại có chút... quyến rũ thế này?
Tô Lạc Nam khẽ nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, vội vàng dời mắt đi.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phòng sách của Quý Diễn. Không gian được chia làm hai tầng trên dưới, sách xếp kín cả phòng, góc phòng còn có một chiếc cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai.
Phòng rộng đến mức gần như chẳng khác gì thư viện hồi cô còn đi học.
"Tỉnh rượu rồi?"
Quý Diễn khẽ nhướng mày, vẫy tay với cô.
"Lại đây, tớ xem nào."
"Cậu làm việc xong chưa?"
Tô Lạc Nam không dám đến quá gần, chỉ dừng lại cách cậu một mét, thăm dò hỏi.
"Không có việc gì, chỉ là nửa tháng nữa có thể sẽ ra nước ngoài một chuyến, tớ xem lịch trình thôi."
Cậu cúi mắt xuống, lật qua tập hồ sơ trên bàn một cách tùy ý.
Sao bỗng nhiên có cảm giác như cô đang bị kiểm tra vậy nhỉ?
Tô Lạc Nam đưa tay sờ sờ chóp mũi, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, chần chừ hai giây rồi chủ động lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!