Giờ ra chơi đã trôi qua hơn nửa, Tô Lạc Nam vẫn chưa lấy được nước.
Cô đứng có phần lúng túng bên ngoài đám đông, đôi giày thể thao bạc màu lùi về phía sau, tay ôm chặt lấy chiếc cốc, kiên nhẫn chờ đợi mọi người lần lượt lấy nước xong.
Từ lúc rời khỏi lớp, cô đã nghe thấy không ít lời bàn tán về mình.
"Đó là ai vậy? Cùng lớp với bọn mình à? Sao tớ chưa từng thấy?"
"Không biết nữa, nhưng hình như là bạn cùng bàn của Quý Diễn. Ngồi ngay trước mặt mình đấy. Mà này, nhỏ đó nói chuyện rồi, mình vừa nghe thấy. Trời ạ, cái giọng phổ thông đó, khó mà nói nên lời luôn. Đúng kiểu nhà quê luôn ấy! Sao nhỏ có gan mở miệng nói chuyện với Quý Diễn nhỉ?"
"Nhìn tóc mái của nhỏ kìa, che gần hết mắt rồi. Lại còn cứ cúi gằm mặt xuống, chắc chắn là xấu lắm. Mà cái dáng vẻ âm u, lầm lì đó nhìn ghê ghê sao ấy."
"Đúng đúng, không biết từ đâu chui ra nữa. Nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của nhỏ mà phát chán."
Tất cả những ánh mắt soi mói và những lời khó nghe ấy, Tô Lạc Nam đều nghe thấy cả.
Đúng vậy, cô không thể nào so được với những cô gái xinh đẹp, sành điệu, trên người toàn hàng hiệu kia.
Có lẽ thứ đắt tiền nhất trên người cô chính là bộ đồng phục này, còn lại đều là quần áo cũ của mẹ để lại.
Khi đám đông dần giải tán, cô mới miễn cưỡng lấy được nước.
Ngay khi chuẩn bị quay về lớp, bỗng có một cô gái vỗ nhẹ vào vai cô.
"Chào bạn."
Tô Lạc Nam quay đầu lại: "Sao... thế?"
Giọng nói của cô có phần cứng nhắc, phải cố gắng nói chậm mới khiến phát âm của mình đỡ gượng gạo hơn.
Cô gái có đôi mắt đào hoa xinh đẹp khẽ cong lên, có vẻ hơi ngại ngùng.
"Ngày mai mình có thể đổi chỗ với bạn không? Mình tên là Lư Uyển Đình, đang ngồi ở dãy giữa, bàn đầu tiên. Ngồi đó rất tiện cho việc học đấy."
"Thầy giáo... cho đổi sao?"
Lư Uyển Đình tỏ ra thân thiết, khoác lấy tay cô.
"Cho mà! Thầy chủ nhiệm là cậu của mình, lát nữa mình nói một tiếng là được. Đừng lo, mình sẽ nói là mình năn nỉ bạn đổi chỗ."
Tô Lạc Nam nhìn thoáng qua vị trí của Lư Uyển Đình, chỗ đó hiện có một cô gái khác đang ngồi.
Quý Diễn vẫn ngồi im ở chỗ mình, hai tay vùi vào hộc bàn, bận rộn làm gì đó. Cậu ta cúi đầu, mấy sợi tóc lòa xòa che gần hết đôi mắt đen láy.
Chắc lại đang chơi game rồi, trông chẳng khác gì dáng vẻ trong quán net hôm nọ. Hình như cậu ta chơi cũng khá giỏi.
Quanh cậu ta có không ít người tụ tập, như những vì sao vây quanh mặt trăng.
Tô Lạc Nam lập tức hiểu ra lý do vì sao Lư Uyển Đình muốn đổi chỗ với mình. Không ngoài dự đoán, chắc chắn là vì Quý Diễn.
"Thế nào? Nghĩ xong chưa?" Lư Uyển Đình nhìn cô đầy mong đợi.
Tô Lạc Nam khẽ gật đầu: "Được."
Chuông vào học vang lên, Tô Lạc Nam vừa định bước vào lớp thì đám học sinh phía ngoài ồ ạt ùa vào.
Bị xô đẩy, cô vô thức bị đẩy ra ngoài, không biết ai đó đã huých mạnh vào cô, khiến nước trong cốc sánh ra, vô tình làm ướt quần người đứng phía sau.
"Chết tiệt! Bị điên à?! Đi đường không có mắt sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!